“Thật sao?”Mộc Du Du tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như là có nghề này, chỉ là thời đại này người biết ngoại ngữ không nhiều lắm, rất ít người có thể đảm nhiệm công việc kia.

“Chị, bằng không buổi chiều đến hiệu sách Tân Hoa hỏi thử xem?” Tiểu Kê đề nghị nói.

“Được rồi! Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Mộc Du Du gật đầu.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộc Du Du ở trên giường lớn trong không gian nghỉ ngơi một chút, thẳng đến 2 giờ chiều, Tiểu Kê gọi cô dậy.

Hiệu sách Tân Hoa khoảng cách tương đối xa, Mộc Du Du đạp chiếc xe đạp cũ của cha Mộc tới đó.

“Xin chào! Chỗ cô còn tuyển người phiên dịch không.” Mộc Du Du đi tới trước quầy hỏi:

Nữ nhân viên bán hàng tại quầy lễ tân nhìn cô, khinh thường nói, “Cô biết à?”

“Thử xem là biết ngay thôi.”Mộc Du Du cười, xưa giờ cô đã quen với loại người khi thường người ta.

“Chờ đi.”Người phụ nữ đi vào văn phòng phía sau, một lát sau, theo sau là một người đàn ông trung niên.

“Cô gái, cô muốn ứng tuyển phiên dịch sao?”Trung niên nam tử hỏi.



“Đúng vậy.”Mộc Du Du lễ phép gật đầu.

“Được, cô thử phiên dịch đoạn này.”Người đàn ông trung niên tiện tay nhặt một cuốn sách tiếng Anh, chỉ ra một đoạn văn.

Mộc Du Du vừa đọc, quyển sách này cô đã đọc qua, là tác phẩm “Truyện ngụ ngôn của họa”của Louise May Olcott, Mộc Du Du rất nhanh dịch xong.

Người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc nhìn Mộc Du Du, cô gái này chỉ nhìn thoáng qua là có thể dịch ra không sai một chữ, năng lực này không thể làm giả được.

“Tôi là giám đốc hiệu sách Tân Hoa, họ Ngô. Cô rất giỏi.” Giám đốc Ngô giơ ngón tay cái lên với Mộc Du Du.

“Giám đốc Ngô quá khen rồi! Tôi học Mộc, tên Mộc Du Du.”Mộc Du Du hơi khoát tay áo.

“Mộc đồng chí, những quyển sách này đều phải phiên dịch, cô cứ chọn đi, có thể mang về nhà từ từ dịch.”Giám đốc Ngô nói.

“Được.”Mộc Du Du tìm một quyển sách có độ dày trung bình, với năng lực của cô, trong vòng ba ngày hẳn là có thể phiên dịch xong.

Vừa rồi Giám đốc Ngô nói sách như vậy, dịch một quyển tám mươi đồng.

“Giám đốc Ngô, tôi muốn hỏi một chuyện.”Mộc Du Du nói.

“Chuyện gì, cô nói thẳng.”Giám đốc Ngô làm ra hiệu mời.



“Ta qua một thời gian phải đi tùy quân, không biết sách ở chỗ này của có thể gửi qua đường bưu điện hay không? Tôi mang nó đến quân khu để phiên dịch được không? Mộc Du Du hỏi.

“Không thành vấn đề.” Giám đốc Ngô gật đầu, gửi đến quân khu thì có gì lo lắng chứ.

“Cám ơn ngài, vậy quyển này tôi lấy về phiên dịch trước, vài ngày nữa sẽ mang tới cho ngài.” Mộc Du Du cười cười.

“Không vội không vội.”Giám đốc Ngô thầm nghĩ mấy ngày làm sao có thể dịch ra, một tháng có thể dịch ra một quyển coi như không tệ.

Mộc Du Du không giải thích nhiều, cười cầm sách nói lời tạm biệt với giám đốc Ngô.

Sau khi về đến nhà, Mộc Du Du liền vào không gian bắt đầu phiên dịch sách, đối với cô mà nói cũng giống như chép sách vậy.

Hai ngày nay ngoại trừ thời gian nấu cơm, Mộc Du Du đều ở trong không gian phiên dịch sách, trong không gian có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, cô cũng không lo lắng đột nhiên có người gõ cửa, ngày thứ ba còn chưa tới cô đã phiên dịch xong.

“Chị, hôm nay là ngày hẹn đến nhà ông nội Cố Bắc Đình.” Tiểu Kê nhắc nhở, đây là ước định của nguyên chủ với ông nội Cố.

“Biết rồi, vậy chị thuận tiện đi đưa sách.”Mộc Du Du gật đầu.

Mộc Du Du từ thương thành mua hai loại trái cây đóng hộp mang theo bao bì thời đại này, lại mua hai cân bánh ngọt, đặt ở trong không gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện