“Không cần cô giả mù mù, nếu không phải cô tính kế Lâm Nhan, hiện tại gả...”

Mắt thấy Lý Thái Hà muốn nói ra chuyện kia, bà Lâm lúc này rống một tiếng, “Nhà thằng hai!”S ợ tới mức Lý Thái Hà cả người run rẩy, lại không cam lòng hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Ái Phân một cái.

Nếu không phải Lâm Nhan cầm năm trăm đồng nhà anh cả, thì chắc chắn bà ấy không nuốt trôi được cục tức này!

Dù là như thế, tiệc cưới này cũng coi như bị hủy.

Cơm còn chưa ăn xong, bà Triệu kéo con trai con dâu bước nhanh rời đi, một hơi đi ra khỏi ngõ bên này, lúc này mới hung tợn trừng mắt nhìn con dâu, “Sau này cô thành thật cho tôi.”

Lâm Ái Phân chợt bị giáo huấn hoảng hốt, một giây sau trên mặt hiện vẻ ấm ức, “Con cũng không nghĩ tới Lâm Nhan bỗng nhiên phát điên, mẹ đừng tức giận, sau này con tìm cơ hội nói Lâm Nhan, để bà nội và chú hai dạy bảo cô ta.”

Bà Triệu cũng không phải kẻ ngốc, đã nháo thành như vậy còn không biết mình nhìn nhầm sao? Con dâu này nhìn dáng vẻ bình thường thành thật, thế mà cũng không bớt lo lắng.

“Sớm biết còn không bằng...” Nhìn con trai, bà Triệu vô cùng hối hận.

Còn không bằng định ra Lâm Nhan kia, dù sao cũng sẽ làm yêu, ít nhất người ta đẹp đấy!

Triệu Trình Tiền cảm thấy lời này nói không đầu không đâu, nhưng anh ta cũng lười đi truy cứu, “Em họ Lâm Nhan ngược lại là một thanh niên có chí hướng tốt, nếu như có thể cắm rễ ở hải đảo làm sản xuất cũng không tệ.”



Nghe con trai nói như vậy, bà Triệu hận không thể uống thuốc hối hận.

Đúng vậy, lúc trước bà ta đúng là nhập trước làm chủ, cảm thấy nha đầu Lâm Nhan kia xinh đẹp khẳng định không thể chịu khổ.

Nhưng người ta rõ ràng không phải loại người này.

Đều phải ra hải đảo vì xây dựng tổ quốc thêm gạch ngói, nếu gả cho gia đình bà ta trước khi đi, khẳng định cũng là hiền nội trợ!

Sao mắt mũi mình khi ấy bị mù à!

Trong sương này bà Triệu ảo não không thôi, bên kia trong đại viện Lâm gia cũng không an bình.

Lâm Nhan quyết tâm muốn đi hải đảo ai cũng không ngăn được.

Trên thực tế, hai chị dâu Tào Kim Hoàn và Khổng Phượng Chi đều chỉ ngăn cản tượng trưng, để mẹ chồng Lý Thái Hà ở đó khóc nháo, “Nếu con nhất quyết phải đi thì chính là ép mẹ chết đấy.”

Lâm Nhan nghe nói như vậy vui vẻ, xoay người đâm vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay còn cầm theo con dao.

“Lúc trước buộc con cùng Triệu doanh trưởng xem mắt cũng như vậy, cứ như con không đi xem mắt chính là kẻ bất hiếu muốn ép mẹ đi chết. Bây giờ con sẽ chơi trò chơi này. Được rồi, không phải mẹ nói là con ép mẹ chết sao? Thế để con chết trước cho mẹ xem, hai mẹ con chúng ta trên đường Hoàng Tuyền gặp nhau, tìm Diêm Vương nói cho rõ ràng!”

Nói xong liền kề con dao lên cổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện