chân.

Trong miệng Lâm Nhan ngậm kẹo, trên mặt tràn đầy tư vị ngọt ngào, “Tôi cảm thấy kẹo mạch nha này ngon hơn nhiều, không biết trên đảo có thể trồng lúa mì hay không, nếu như có thể chúng ta sau này có thể tự mình trồng một ít đường mạch nha ăn.”

Nói xong cô lấy ra một viên kẹo mạch nha, sau khi lột vỏ trực tiếp nhét vào trong miệng Tùy Sâm.

Động tác này có chút đột ngột, Tùy Sâm phản ứng lại chỉ cảm thấy trong miệng ngọt ngào, ngoại trừ kẹo mạch nha kia tựa hồ còn có...

“Thanh niên trí thức Tùy có phải anh thích tôi không? Tại sao lại liếm tay tôi...”

Người từ trong bụi cỏ ven đường chạy ra cắt ngang lời Lâm Nhan, “Đứng lại, giao tiền ra đây!”

Cướp bóc? Thế mà cô còn gặp cướp trong những năm 70 này.

Lâm Nhan sợ ngây người.

Tùy Sâm tiến lên một bước, che Lâm Nhan ở phía sau, nhìn người dùng bao tải che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, “Vị hảo hán này, chúng tôi là thanh niên trí thức về quê, không có tiền.”

“Đừng, đừng có nói rối! Mấy người có năm trăm đồng, mau lấy ra!”

Lâm Nhan nghe nói như vậy ánh mắt sáng ngời, gia xấu không thể dương ra ngoài, cô tìm nhà bác muốn năm trăm đồng, người ngoài tự nhiên không biết. Người này lại biết bọn họ có năm trăm đồng, nói chuyện còn lắp bắp...

“ Anh là Từ Trường Sinh! Em trai của bác cả Từ Chiêu Đệ, con trai duy nhất của Từ gia.”

Bởi vì là con về già, nghe nói sinh ra có chút tật xấu, đầu óc không tốt lắm.



Lâm Nhan rất nhanh đã nghĩ rõ nguyên nhân trong đó, hẳn là bác cả không cam lòng bị mình lấy đi năm trăm đồng, liền muốn bảo em trai của bà ta cướp lại.

Nhưng đây mà là cướp à? Quả thực là đại thiện nhân đưa tiền tới cửa, trong lúc nhất thời Lâm Nhan nhìn bao tải kia đều cảm thấy dễ thương làm sao

“Thanh niên trí thức Tùy, lực chân của anh thế nào?”

“Vẫn ổn.” Ở trường trung học, anh đã giành được chức vô địch chạy đường dài của cuộc họp thể thao trường học, chạy nước rút cũng giành được một giải vô địch 100 mét.

“Vậy anh có muốn...”

Không đợi Lâm Nhan nói xong, chỉ thấy Tùy Sâm vốn đang chắn trước người cô tiến lên, hai tay khóa lại, chân phải đá một cái, Từ Trường Sinh trong bao tải kia đồng thời ngã xuống đất.

Lâm Nhan: “...” Hay lắm thiếu hiệp, cả gan hỏi sư từ thuộc môn nào phái?

Một số người không chỉ trông đẹp trai, mà còn đặc biệt có thể chơi!

Nhìn Từ Trường Sinh quỷ khóc thảm thiết, Lâm Nhan phản ứng lại, “Thanh niên trí thức Tùy anh nhẹ chốc lát, đây chính là cây rụng tiền.”

Tùy Sâm ngẩng đầu hướng về phía Lâm Nhan nở nụ cười, “Không có việc gì, tôi có chú ý chừng mực.”

Cướp bóc sáng sủa như vậy, không mồi chài một khoản tiền của nhà bác cả thì quá không phúc hậu.

Nhìn chốc lát đều làm Lâm Nhan sợ tới mức...

Được rồi, sắc mặt hưng phấn hồng nhuận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện