Muốn dùng tên này chiêu tài, Lâm Nhan cảm thấy cứ như vậy thì không được.

Rõ ràng không bị dọa sao, quay đầu tố cáo không có sức thuyết phục gì.

Tùy Sâm suy nghĩ chốc lát, “Nếu không cô nghĩ chút chuyện làm cho cô khổ sở, tốt nhất có thể làm cho sắc mặt cô trở nên rắng bệch, cả người lạnh như băng.”

Đơn giản thế à? Đối với một nghiên cứu khoa học, có điều gì khủng khiếp hơn là vô vọng sau khi luận án bị giết không?

Trong nháy mắt, Lâm Nhan không còn sắc mặt, hốc mắt đẫm lệ thân thể khẽ run rẩy, đáng thương bao nhiêu đáng thương.

Tùy Sâm không nghĩ tới cảm xúc của Lâm Nhan lại đến rất nhanh, “Vừa rồi cô nghĩ tới cái gì?”

Nói thật là không thể nói, Lâm Nhan ủy khuất nhìn Tùy Sâm một cái, “Nghĩ đến anh ghét bỏ tôi không có văn hóa, muốn ly hôn với tôi.”

Tùy Sâm nghe vậy sửng sốt, nhìn ánh mắt còn vương nước kia, anh khẽ lau đi nước mắt khóe mắt kia, “Sẽ không đâu.”

Bọn họ bị tính kế ở bên nhau, không tính là quen thuộc lẫn nhau, cho dù mình thể hiện rõ tâm ý cũng không có sức thuyết phục gì.

Không nghĩ tới lại làm cho cô bất an như thế.

Ngón tay cân xứng rơi trên gương mặt Lâm Nhan, Tùy Sâm không dùng sức nhéo nhéo, “Đổi lý do khác.”

Động tác hơi có chút xa lạ, nhưng lộ ra sự thân mật.



Trái tim Lâm Nhan đập thành thịch, trái tim đã sớm tinh hỏa thiêu đốt.

Nếu thật sự không chịu nổi nữa.

Cũng chỉ có tiền mới có thể làm cho Lâm Nhan ở trước mặt sắc đẹp bảo trì một hai lý trí, “Vậy chúng ta bây giờ trở về đòi tiền?”

Tùy Sâm nhìn Từ Trường Sinh trên mặt đất, “Ừm.”

......

Từ Chiêu Đệ đi qua đi lui ở cửa thôn, trên mặt không giấu được lo lắng, theo lý thuyết đứa em trai kia của bà ta được cha mẹ nuôi thả, không đến mức đánh không lại hai đứa trẻ yếu ớt như Lâm Nhan kia chứ.

Sao mãi không quay lại?

Cuối tháng tư mặt trời càng dài, hiện giờ sáu giờ sắc trời còn sớm, thôn dân bận rộn trên đồng ruộng lục tục xuống công trình, dù sao cũng chính là thời điểm thanh hoàng không tiếp, trong ruộng cũng không có quá nhiều công việc nông nghiệp.

Mấy thôn dân nhìn Từ Chiêu Đệ đứng ở cửa thôn giống như kiến bò trên chảo nóng, nhịn không được trêu ghẹo, “Đại Điền gia, chờ người nào đó hả?”

Từ Chiêu Đệ vốn chột dạ, sững sờ đã quên mất năng lực mắng chửi ngày xưa, lại một năm một mười giải thích, “Không phải Lâm Nhan và thanh niên trí thức Tùy đi huyện lĩnh giấy chứng nhận kết hôn sao, tôi đang nghĩ sao còn chưa trở về, đừng nói hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.”

Chuyện Lâm Nhan và Tùy Sâm kết hôn ở Tiểu Điền Trang không thể nghi ngờ là tin tức bùng nổ, khiến cho trái tim của bao nhiêu cô gái tan nát.

Từ Chiêu Đệ vừa nói hai người này, mấy thôn dân đều dừng bước, “Lúc trước cũng không thấy Lâm Nhan và thanh niên trí thức Tùy qua lại với nhau, hai người bọn họ sao lại đột nhiên kết hôn?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện