Lâm Nhan cảm thấy, nguyên nhân Lâm Ái Phân vội vàng đi làm mẹ kế cho người ta tìm được, dù sao cũng kế thừa sự ngu xuẩn của mẹ cô ta.
“Bác cả nói gì thế này, sao cháu có thể vu oan cho bác được chứ? Em trai của bác đã khai hết rồi kìa, nói bác nói với chú ấy trên người cháu có năm trăm đồng, còn nói cướp được tiền hai người một nửa, như vậy chú ấy liền có tiền đòi vợ. bí thư Dương chúng ta đều hỏi rõ ràng, chẳng lẽ bác nói bí thư Dương cũng đang vu oan hãm hại cho bác sao?”
bí thư Dương xã Trường Hà tái mặt, lúc chú ấy từ trong huyện trở về nhìn thấy Lâm Nhan và Tùy Sâm kéo Từ Trường Sinh của Tiểu Từ Trang về nhà, hỏi thêm một câu mới biết được hai đứa nhỏ này vậy mà bị người ta theo dõi.
Hai đứa nhỏ muốn đi đảo có điều kiện gian khổ xây dựng tổ quốc, người nhà không ủng hộ thì thôi, thế nhưng còn có chủ ý lệch lạc của bọn họ.
Cái này thật sự không thể nhịn được!
Sau khi hỏi rõ ràng đi Tiểu Từ trang mời hai vợ chồng Từ lão đầu lại đây, thuận tiện mang theo Lâm Ái Phân gả đến Triệu thôn cũng gọi tới, lập tức mở đại hội thẩm vấn ở trong đại viện Lâm gia.
Ngoại trừ mọi người Lâm gia, ngoài cửa còn có người xem náo nhiệt.
Lâm Nhan với tư cách khổ chủ vẫn luôn tự hỏi việc này nên kết thúc như thế nào.
Tiền nhất định phải đòi, nhưng rốt cuộc là lấy tiền để yên ổn, hay là quậy đục nước cái nhà này luôn? Xét thấy Từ Trường Sinh bị đánh còn híp mắt nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm “Đòi vợ”, Lâm Nhan tính toán đòi tiền cũng muốn làm lớn chuyện này.
Về phần sẽ liên lụy đến Lâm Ái Phân, để lộ chuyện năm trăm đồng kia, vậy cũng chỉ có thể trách vị bác cả này của cô không có tinh thần khế ước.
Gặp được bí thư Dương kiến kế hoạch của Lâm Nhan thuận lợi tiến lên ——
Bí thư xã Trường Hà là một lão cách mạng, năm đó từng tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước, con trai nhà mình trộm gà trộm chó đều bị chú ấy đưa đến nhà tù huyện nhốt, là một người trong mắt không chứa hạt cát, có thể cố ý thiên vị Lâm Nhan và Tùy Sâm?
Chắc chắn là không thể.
Chỉ thấy trên mặt Lâm Nhan lộ ra nước mắt không còn huyết sắc, vừa nhìn liền biết vừa tức vừa bị dọa sợ không nhẹ, “Cháu cũng không biết rốt cuộc bản thân đã đắc tội bác cả chỗ nào, chị Ái Phân muốn cháu... Muốn tùy quân cũng không trách được cháu. Còn có chú Từ nữa, hôm nay chú ấy có thể nghe bác cả anh nói hai ba câu đến cướp tiền, ngày mai có thể đi cướp người khác, vậy đến lúc đó thanh danh trường hà công xã chúng ta phải làm sao đây?”
“Bác cả nói gì thế này, sao cháu có thể vu oan cho bác được chứ? Em trai của bác đã khai hết rồi kìa, nói bác nói với chú ấy trên người cháu có năm trăm đồng, còn nói cướp được tiền hai người một nửa, như vậy chú ấy liền có tiền đòi vợ. bí thư Dương chúng ta đều hỏi rõ ràng, chẳng lẽ bác nói bí thư Dương cũng đang vu oan hãm hại cho bác sao?”
bí thư Dương xã Trường Hà tái mặt, lúc chú ấy từ trong huyện trở về nhìn thấy Lâm Nhan và Tùy Sâm kéo Từ Trường Sinh của Tiểu Từ Trang về nhà, hỏi thêm một câu mới biết được hai đứa nhỏ này vậy mà bị người ta theo dõi.
Hai đứa nhỏ muốn đi đảo có điều kiện gian khổ xây dựng tổ quốc, người nhà không ủng hộ thì thôi, thế nhưng còn có chủ ý lệch lạc của bọn họ.
Cái này thật sự không thể nhịn được!
Sau khi hỏi rõ ràng đi Tiểu Từ trang mời hai vợ chồng Từ lão đầu lại đây, thuận tiện mang theo Lâm Ái Phân gả đến Triệu thôn cũng gọi tới, lập tức mở đại hội thẩm vấn ở trong đại viện Lâm gia.
Ngoại trừ mọi người Lâm gia, ngoài cửa còn có người xem náo nhiệt.
Lâm Nhan với tư cách khổ chủ vẫn luôn tự hỏi việc này nên kết thúc như thế nào.
Tiền nhất định phải đòi, nhưng rốt cuộc là lấy tiền để yên ổn, hay là quậy đục nước cái nhà này luôn? Xét thấy Từ Trường Sinh bị đánh còn híp mắt nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm “Đòi vợ”, Lâm Nhan tính toán đòi tiền cũng muốn làm lớn chuyện này.
Về phần sẽ liên lụy đến Lâm Ái Phân, để lộ chuyện năm trăm đồng kia, vậy cũng chỉ có thể trách vị bác cả này của cô không có tinh thần khế ước.
Gặp được bí thư Dương kiến kế hoạch của Lâm Nhan thuận lợi tiến lên ——
Bí thư xã Trường Hà là một lão cách mạng, năm đó từng tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước, con trai nhà mình trộm gà trộm chó đều bị chú ấy đưa đến nhà tù huyện nhốt, là một người trong mắt không chứa hạt cát, có thể cố ý thiên vị Lâm Nhan và Tùy Sâm?
Chắc chắn là không thể.
Chỉ thấy trên mặt Lâm Nhan lộ ra nước mắt không còn huyết sắc, vừa nhìn liền biết vừa tức vừa bị dọa sợ không nhẹ, “Cháu cũng không biết rốt cuộc bản thân đã đắc tội bác cả chỗ nào, chị Ái Phân muốn cháu... Muốn tùy quân cũng không trách được cháu. Còn có chú Từ nữa, hôm nay chú ấy có thể nghe bác cả anh nói hai ba câu đến cướp tiền, ngày mai có thể đi cướp người khác, vậy đến lúc đó thanh danh trường hà công xã chúng ta phải làm sao đây?”
Danh sách chương