Cô chợt chỉ thẳng vào Từ Trường Sinh, điều này làm cho hai vợ chồng cha Từ hoảng hốt, “Nha đầu à, việc này là người làm cha mẹ không đúng, cháu đừng so đo với thằng bé.”
Lâm Nhan nghe nói vậy quay đầu đi, trực tiếp nằm sấp trước ngực Tùy Sâm khóc nức nở.
Khóc đến mức gan ruột đứt từng khúc, khiến người ta đau lòng.
Chỉ là trước ngực Tùy Sâm vô cùng khô ráo biết, vợ anh làm như sấm không mưa, một giọt nước mắt cũng không khóc nổi, dù sao đâu phải em Lâm thật đâu.
Vở kịch này dù sao cũng phải hát tiếp, Tùy Sâm bóp lòng bàn tay làm cho ngữ khí của mình trở nên nghiêm túc, “Chỉ nghe nói qua trưởng bối không so đo với tiểu bối, sao bây giờ lại muốn tiểu bối rộng lượng? Nếu không phải bởi vì biết là thân thích, thì tôi đã sớm đưa chú ấy đến đồn rồi, còn có thể ở lại đây?”
Không đợi bà Từ mở miệng, Tùy Sâm tiếp tục nói: “Cướp bóc chính là trọng tội, sẽ bị bắn đấy!”
Bị bắn!
Bà Từ nghe nói như vậy hoảng hốt, “Đừng như vậy đừng như vậy, chúng ta cẩn thận thương lượng.”
Tùy Sâm che chở Lâm Nhan xoay người lại, căn bản không để ý tới bà ta.
Bà Từ đành phải đi tìm bí thư Dương cầu tình,” bí thư Dương ngài mau nói giúp nhầ tôi đây, nhà tôi chỉ có mỗi Trường Sinh mà thôi, nói chốc lát, nhà tôi liền trường sinh cái mệnh căn này nha, nếu hắn xảy ra chuyện thì tôi sẽ không sống!”
Trên chiến trường cửu tử nhất sinh trở về lão binh, đúng là không tình cảnh này, bí thư Dương căn bản không để ý tới bà Từ, chú ấy tìm người có thể nói chuyện, “Nhìn xem làm đứa nhỏ Lâm Nhan sợ tới mức này kìa, con bé niệm tình là thân thích mới không trực tiếp đưa Từ Trường Sinh đến cục công an, như vậy tốt lắm, mọi người bồi thường cho con bé hai trăm đồng, xoa dịu tinh thần con bé, vậy việc này coi như xong.”
“ Hai trăm đồng, chú ăn cướp đấy à!” Lâm Ái Phân vẫn luôn im lặng thật sự nhịn không được, tiền lễ vật của cô ta đều bị Lâm Nhan lừa đi, hiện tại lại muốn cấp cho Lâm Nhan hai trăm đồng ư? Tưởng nhà cô ta lắm tiền thế hả?
Lâm Nhan nằm sấp trước ngực Tùy Sâm khóc càng lớn tiếng.
“Đừng sợ đừng sợ tôi ở đây.” Tùy Sâm ôn nhu an ủi, khi nhìn về phía Lâm Ái Phân thần sắc lạnh như băng, “Nếu cô cảm thấy hai trăm đồng có chút nhiều, vậy chúng ta không cần nữa.”
Lâm Ái Phân: “Tất nhiên phải vậy rồi.” Gả cho Triệu doanh trưởng dù sao cũng không giống nhau, ai cũng phải nể mặt cậu ta.
Tùy Sâm cười lạnh một tiếng, “Bí thư Dương, chúng ta không cần tiền, phiền ngài sau này đưa Từ Trường Sinh đến cục công an huyện, về phần bị bắn hay là bị nhốt cả đời, vậy thì xem vận khí của chú ấy đi.”
Lâm Ái Phân nghe nói như vậy tức giận muốn đánh người, nhưng mà cô ta nghĩ lại, cứ làm như vậy đi thì hơn.
Lâm Nhan nghe nói vậy quay đầu đi, trực tiếp nằm sấp trước ngực Tùy Sâm khóc nức nở.
Khóc đến mức gan ruột đứt từng khúc, khiến người ta đau lòng.
Chỉ là trước ngực Tùy Sâm vô cùng khô ráo biết, vợ anh làm như sấm không mưa, một giọt nước mắt cũng không khóc nổi, dù sao đâu phải em Lâm thật đâu.
Vở kịch này dù sao cũng phải hát tiếp, Tùy Sâm bóp lòng bàn tay làm cho ngữ khí của mình trở nên nghiêm túc, “Chỉ nghe nói qua trưởng bối không so đo với tiểu bối, sao bây giờ lại muốn tiểu bối rộng lượng? Nếu không phải bởi vì biết là thân thích, thì tôi đã sớm đưa chú ấy đến đồn rồi, còn có thể ở lại đây?”
Không đợi bà Từ mở miệng, Tùy Sâm tiếp tục nói: “Cướp bóc chính là trọng tội, sẽ bị bắn đấy!”
Bị bắn!
Bà Từ nghe nói như vậy hoảng hốt, “Đừng như vậy đừng như vậy, chúng ta cẩn thận thương lượng.”
Tùy Sâm che chở Lâm Nhan xoay người lại, căn bản không để ý tới bà ta.
Bà Từ đành phải đi tìm bí thư Dương cầu tình,” bí thư Dương ngài mau nói giúp nhầ tôi đây, nhà tôi chỉ có mỗi Trường Sinh mà thôi, nói chốc lát, nhà tôi liền trường sinh cái mệnh căn này nha, nếu hắn xảy ra chuyện thì tôi sẽ không sống!”
Trên chiến trường cửu tử nhất sinh trở về lão binh, đúng là không tình cảnh này, bí thư Dương căn bản không để ý tới bà Từ, chú ấy tìm người có thể nói chuyện, “Nhìn xem làm đứa nhỏ Lâm Nhan sợ tới mức này kìa, con bé niệm tình là thân thích mới không trực tiếp đưa Từ Trường Sinh đến cục công an, như vậy tốt lắm, mọi người bồi thường cho con bé hai trăm đồng, xoa dịu tinh thần con bé, vậy việc này coi như xong.”
“ Hai trăm đồng, chú ăn cướp đấy à!” Lâm Ái Phân vẫn luôn im lặng thật sự nhịn không được, tiền lễ vật của cô ta đều bị Lâm Nhan lừa đi, hiện tại lại muốn cấp cho Lâm Nhan hai trăm đồng ư? Tưởng nhà cô ta lắm tiền thế hả?
Lâm Nhan nằm sấp trước ngực Tùy Sâm khóc càng lớn tiếng.
“Đừng sợ đừng sợ tôi ở đây.” Tùy Sâm ôn nhu an ủi, khi nhìn về phía Lâm Ái Phân thần sắc lạnh như băng, “Nếu cô cảm thấy hai trăm đồng có chút nhiều, vậy chúng ta không cần nữa.”
Lâm Ái Phân: “Tất nhiên phải vậy rồi.” Gả cho Triệu doanh trưởng dù sao cũng không giống nhau, ai cũng phải nể mặt cậu ta.
Tùy Sâm cười lạnh một tiếng, “Bí thư Dương, chúng ta không cần tiền, phiền ngài sau này đưa Từ Trường Sinh đến cục công an huyện, về phần bị bắn hay là bị nhốt cả đời, vậy thì xem vận khí của chú ấy đi.”
Lâm Ái Phân nghe nói như vậy tức giận muốn đánh người, nhưng mà cô ta nghĩ lại, cứ làm như vậy đi thì hơn.
Danh sách chương