Không đợi Khương Thư Lan đáp lời, cô ấy lại đột nhiên nói: “Là sinh viên Giang đúng không? Cuối cùng cô ta lại nhặt được một món hời lớn, trừ cô ta ra, còn có thể là ai được chứ?”
“Không xong rồi, chị phải đi tìm cô ta tính sổ mới được!”
Chính mình uổng công khổ cực giật dây, chạy quan hệ, mãi mới giành được đối tượng xem mắt như Trâu Dược Hoa này, trăm triệu lần không thể bị người khác nẫng tay trên như vậy được!
Khương Thư Lan muốn giữ cô ấy lại, túm chặt tay áo, từ trước đến nay Tưởng Tú Trân là người có tính tình nóng nảy, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua.
Cô có chút đau đầu, nghĩ đến giải việc quyết xong Trâu Dược Hoa, lại còn thêm một tên Trịnh Hướng Đông nữa.
Vừa nghĩ đến, cô bắt đầu thở dồn dập, Khương Thư Lan mở cửa sổ cho thoáng khí. Chỉ là cô vừa mới cúi đầu, nhìn dưới cây hòe khô già đối diện cửa sổ, một dáng người đàn ông cao gầy đang đứng đó, khuôn mặt nham hiểm, cực kỳ khôi ngô tuấn tú.
Người đàn ông nhìn về phía Khương Thư Lan cười cười, nụ cười kia mang theo sự đắc ý vừa lòng, không tiếng động mà nói: “Khương Thư Lan, em là của anh!”
[Wow, đại nhân vật phản diện điên cuồng si mê người đẹp, tại sao hắn ta lại xuất hiện trước thời hạn vậy chứ?]
[Càng nghĩ càng thấy sợ, biết Thư Thư xem mắt thất bại, cố ý chờ ở chỗ này sao?]
[Cho nên đây chính là hắn ta cầm trúng kịch bản cường thủ hào đoạt? Cho dù Thư Thư từng đi xem mắt, từng gả chồng, từng hủy dung, từng gãy chân, hắn ta vẫn yêu Thư Thư đến thâm trầm như cũ sao? Đến cuối cùng, mặc kệ Thư Thư trở thành con người như thế nào, cuối cùng hắn ta vẫn sẽ đón cô ấy về phòng tối, nhốt lại trói lại, một mình lẳng lặng thưởng thức ư?]
Nhìn phụ đề này, lại cộng thêm lời nói không tiếng động của đối phương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thư Lan trong nháy mắt bị dọa cho trắng bệch, “ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, cô đang run lên.
Trịnh Hướng Đông, sao Trịnh Hướng Đông lại tới đây vậy chứ? Phải một lúc lâu sau thì Khương Thư Lan mới phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi sợ hãi mà Trịnh Hướng Đông mang đến.
Không còn cách nào khác.
Sự sợ hãi của Khương Thư Lan đối với Trịnh Hướng Đông là từ trong xương cốt, lúc cô hai mươi tuổi là lần đầu tiên gặp Trịnh Hướng Đông, bị hắn ta ném một con rắn cạp nong(*) màu xanh đến trước mặt cô.
[Chú thích: (*) Rắn cạp nong: Rắn cạp nong hay còn gọi rắn đen vàng, rắn ăn tàn, tu cáp đổng, ngù tắm tàn là một loài rắn cạp nia sinh sống ở Ấn Độ, Bangladesh, Nam Trung Quốc và Đông Nam Á. Nó là loài dài nhất trong chi Cạp nia.]
Nhìn cô bị dọa đến kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch, Trịnh Hướng Đông cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Mà cô thì lại liên tục gặp ác mộng suốt một tháng trời.
Lần thứ hai khi cô gặp Trịnh Hướng Đông, hắn ta cùng với người khác cướp bóc cô.
Hắn ta hung ác như một con sói, ông hiệu trưởng trường trung học xã đức cao vọng trọng, ở trong tay hắn ta không chống đỡ qua nổi một hiệp, mở to đôi mắt không cam lòng phẫn hận, tức giận đến chết tại chỗ.
Chờ đến khi cô đến nhà hiệu trưởng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt nằm chết không nhắm mắt, cùng với người nhà tâm như tro tàn.
Người hiệu trưởng mà cô kính trọng nhất, buổi sáng còn đang khích lệ cô, bảo cô không được từ bỏ ôn tập bài tập, nhất định phải kiên trì đến khi kỳ thi đại học đến, buổi chiều lại chính là một thi thể lạnh lẽo.
Cả đời cô cũng không thể thoát khỏi cái bóng ma này.
Lần thứ ba, cô thấy Trịnh Hướng Đông, Trịnh Hướng Đông ở trước mặt mấy chục người, trực tiếp nói: “Khương Thư Lan, em có muốn gả cho anh hay không?”
Lúc này đây hoàn toàn trở thành ác mộng của Khương Thư Lan.
Cũng trở thành ác mộng của toàn bộ người nhà họ Khương.
Từ sau khi Trịnh Hướng Đông nói những lời kia, Khương Thư Lan rốt cuộc không thể mặc kệ hắn ta được nữa.
“Không xong rồi, chị phải đi tìm cô ta tính sổ mới được!”
Chính mình uổng công khổ cực giật dây, chạy quan hệ, mãi mới giành được đối tượng xem mắt như Trâu Dược Hoa này, trăm triệu lần không thể bị người khác nẫng tay trên như vậy được!
Khương Thư Lan muốn giữ cô ấy lại, túm chặt tay áo, từ trước đến nay Tưởng Tú Trân là người có tính tình nóng nảy, không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua.
Cô có chút đau đầu, nghĩ đến giải việc quyết xong Trâu Dược Hoa, lại còn thêm một tên Trịnh Hướng Đông nữa.
Vừa nghĩ đến, cô bắt đầu thở dồn dập, Khương Thư Lan mở cửa sổ cho thoáng khí. Chỉ là cô vừa mới cúi đầu, nhìn dưới cây hòe khô già đối diện cửa sổ, một dáng người đàn ông cao gầy đang đứng đó, khuôn mặt nham hiểm, cực kỳ khôi ngô tuấn tú.
Người đàn ông nhìn về phía Khương Thư Lan cười cười, nụ cười kia mang theo sự đắc ý vừa lòng, không tiếng động mà nói: “Khương Thư Lan, em là của anh!”
[Wow, đại nhân vật phản diện điên cuồng si mê người đẹp, tại sao hắn ta lại xuất hiện trước thời hạn vậy chứ?]
[Càng nghĩ càng thấy sợ, biết Thư Thư xem mắt thất bại, cố ý chờ ở chỗ này sao?]
[Cho nên đây chính là hắn ta cầm trúng kịch bản cường thủ hào đoạt? Cho dù Thư Thư từng đi xem mắt, từng gả chồng, từng hủy dung, từng gãy chân, hắn ta vẫn yêu Thư Thư đến thâm trầm như cũ sao? Đến cuối cùng, mặc kệ Thư Thư trở thành con người như thế nào, cuối cùng hắn ta vẫn sẽ đón cô ấy về phòng tối, nhốt lại trói lại, một mình lẳng lặng thưởng thức ư?]
Nhìn phụ đề này, lại cộng thêm lời nói không tiếng động của đối phương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Thư Lan trong nháy mắt bị dọa cho trắng bệch, “ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, cô đang run lên.
Trịnh Hướng Đông, sao Trịnh Hướng Đông lại tới đây vậy chứ? Phải một lúc lâu sau thì Khương Thư Lan mới phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi sợ hãi mà Trịnh Hướng Đông mang đến.
Không còn cách nào khác.
Sự sợ hãi của Khương Thư Lan đối với Trịnh Hướng Đông là từ trong xương cốt, lúc cô hai mươi tuổi là lần đầu tiên gặp Trịnh Hướng Đông, bị hắn ta ném một con rắn cạp nong(*) màu xanh đến trước mặt cô.
[Chú thích: (*) Rắn cạp nong: Rắn cạp nong hay còn gọi rắn đen vàng, rắn ăn tàn, tu cáp đổng, ngù tắm tàn là một loài rắn cạp nia sinh sống ở Ấn Độ, Bangladesh, Nam Trung Quốc và Đông Nam Á. Nó là loài dài nhất trong chi Cạp nia.]
Nhìn cô bị dọa đến kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch, Trịnh Hướng Đông cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Mà cô thì lại liên tục gặp ác mộng suốt một tháng trời.
Lần thứ hai khi cô gặp Trịnh Hướng Đông, hắn ta cùng với người khác cướp bóc cô.
Hắn ta hung ác như một con sói, ông hiệu trưởng trường trung học xã đức cao vọng trọng, ở trong tay hắn ta không chống đỡ qua nổi một hiệp, mở to đôi mắt không cam lòng phẫn hận, tức giận đến chết tại chỗ.
Chờ đến khi cô đến nhà hiệu trưởng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt nằm chết không nhắm mắt, cùng với người nhà tâm như tro tàn.
Người hiệu trưởng mà cô kính trọng nhất, buổi sáng còn đang khích lệ cô, bảo cô không được từ bỏ ôn tập bài tập, nhất định phải kiên trì đến khi kỳ thi đại học đến, buổi chiều lại chính là một thi thể lạnh lẽo.
Cả đời cô cũng không thể thoát khỏi cái bóng ma này.
Lần thứ ba, cô thấy Trịnh Hướng Đông, Trịnh Hướng Đông ở trước mặt mấy chục người, trực tiếp nói: “Khương Thư Lan, em có muốn gả cho anh hay không?”
Lúc này đây hoàn toàn trở thành ác mộng của Khương Thư Lan.
Cũng trở thành ác mộng của toàn bộ người nhà họ Khương.
Từ sau khi Trịnh Hướng Đông nói những lời kia, Khương Thư Lan rốt cuộc không thể mặc kệ hắn ta được nữa.
Danh sách chương