Suốt gần ba năm, Khương Thư Lan ở nhà, hắn ta đuổi theo đến nhà, Khương Thư Lan xem mắt, hắn ta đi phá hoại, Khương Thư Lan ra cửa, hắn ta theo dõi.
Triệt để làm cho Khương Thư Lan trở thành gái già nổi danh khắp làng trên xóm dưới.
Không ai dám cưới cô, không ai dám muốn có được cô.
Cứ tiếp tục như vậy, kết quả là cô chỉ có thể gả cho Trịnh Hướng Đông.
Tuy nhiên cô không muốn kết hôn với hắn ta.
Cô sợ hắn ta.
Nỗi sợ khắc vào tận bên trong xương tủy.
Nghĩ tới đây, Khương Thư Lan đột nhiên đứng lên, cô gắt gao nắm chặt đầu ngón tay, khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Không được, không thể ngồi chờ chết như thế được.”
......
Trịnh Hướng Đông thấy cửa sổ bị đóng mạnh, nghĩ đến gương mặt sợ tới mức không còn chút máu nào kia, hắn ta không nhịn được mà cười rộ lên, hắn ta cũng không vội vã rời đi.
Hắn đứng dưới cành cây cổ thụ ở bên ngoài đại đội hút thuốc, loại thuốc lá mà hắn ta hút là Chienmen(*) đắt nhất, một gói giá tám đồng.
[Chú thích: (*) Chienmen: Là một thương hiệu thuốc lá nổi tiếng ở Trung Quốc.]
Áo bông liền mũ bị hắn ta mở rộng cổ áo, lộ ra yết hầu nhô lên.
Hành động hút thuốc phun khói, hình tượng một tên du côn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Chờ đến khi nhìn thấy Giang Mẫn Vân cách đó không xa đang tươi cười trở về. Trịnh Hướng Đông vứt bỏ tàn thuốc lá, dùng đế gân bò của giày da dẫm nát tàn thuốc, ngăn cản đường đi của Giang Mẫn Vân: “Thanh niên trí thức Giang, chuyện tốt sắp tới rồi sao?”
Giọng điệu cà lơ phất phơ, phối hợp với một khuôn mặt cực kỳ dịu dàng, tuấn tú thì tuấn tú, nhưng lại có thêm vài phần âm trầm.
Giang Mẫn Vân bị hoảng sợ khi nhìn thấy người đàn ông chặn đường trước mặt.
Sắc mặt cô ta đầu tiên là trắng bệch, nhưng nghĩ đến kết quả cuối cùng của người đàn ông trước mặt.
Cô ta cố gắng bình tĩnh lại: “Đội trưởng Trịnh.”
Kiếp trước tuy rằng Trịnh Hướng Đông đã leo lên vị trí cao, phong quang vô hạn, nhưng về sau lại bởi vì đắc tội người khác quá nhiều. Cuối cùng trở thành kẻ đào tẩu, hơn ba mươi tuổi đã bị trục xuất.
May mà Khương Thư Lan thông minh, gả cho Trâu Dược Hoa, bằng không nếu gả cho Trịnh Hướng Đông, sợ là phải làm góa phụ.
“Ây dô, còn biết tôi là đội trưởng Trịnh à! Tôi còn tưởng thanh niên trí thức Giang quên tôi mất rồi!”
Trịnh Hướng Đông dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “Người mà tôi an bài cho cô có dùng được không?”
Hắn ta ám chỉ đến người thanh niên trí thức tạt nước trà vào Khương Thư Lan, cùng với cán bộ công xã thay đổi số phòng.
Chuyện bị cố ý chỉ ra, làm cho mặt của Giang Mẫn Vân trở nên căng thẳng.
Cô ta biết mình đã giao dịch với ma quỷ, nhưng ngoài Trịnh Hướng Đông ra, cô ta không có cách nào khác.
Giang Mẫn Vân ra vẻ trấn định nói: “Đội trưởng Trịnh, dùng được hay không dùng được, không phải là ngài đã thấy rõ rồi sao?”
Cô ta chỉ vào con đường mà Trâu Dược Hoa rời đi, là nơi bọn họ hẹn hò trước đó.
Nghĩ đến chuyện Trâu Dược Hoa khen ngợi và đồng tình với cô ta. Sắc mặt Giang Mẫn Vân cũng không khỏi kiêu ngạo vài phần: “Đồng chí Trâu Dược Hoa chỉ coi trọng tôi, anh ấy chướng mắt Khương Thư Lan, ngài yên tâm.”
Cái gì gọi là chướng mắt Khương Thư Lan? Khương Thư Lan tốt như vậy, thế mà còn có người chướng mắt Khương Thư Lan ư? Mù rồi sao? Lời này khiến Trịnh Hướng Đông có thêm vài phần không vui.
Hắn ta nghiện thuốc lá, lấy bao thuốc lá Chienmen ra, cầm diêm châm một điếu, chẳng mấy chốc lại có làn khói lượn lờ.
Khói thuốc sặc mũi, Giang Mẫn Vân không khỏi nhíu mày, bịt mũi.
Trịnh Hướng Đông cười nhạo một tiếng, trêu chọc nói: “Sức quyến rũ của thanh niên trí thức Giang ngược lại rất lớn.” Dừng một chút, hắn ta lại phun ra một ngụm khói, híp mắt, giống như một con sói: “Nhưng tôi không hy vọng rằng sẽ nghe được bất kỳ một lời nói gì đó về Khương Thư Lan, bằng không, ha ha …”
Triệt để làm cho Khương Thư Lan trở thành gái già nổi danh khắp làng trên xóm dưới.
Không ai dám cưới cô, không ai dám muốn có được cô.
Cứ tiếp tục như vậy, kết quả là cô chỉ có thể gả cho Trịnh Hướng Đông.
Tuy nhiên cô không muốn kết hôn với hắn ta.
Cô sợ hắn ta.
Nỗi sợ khắc vào tận bên trong xương tủy.
Nghĩ tới đây, Khương Thư Lan đột nhiên đứng lên, cô gắt gao nắm chặt đầu ngón tay, khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Không được, không thể ngồi chờ chết như thế được.”
......
Trịnh Hướng Đông thấy cửa sổ bị đóng mạnh, nghĩ đến gương mặt sợ tới mức không còn chút máu nào kia, hắn ta không nhịn được mà cười rộ lên, hắn ta cũng không vội vã rời đi.
Hắn đứng dưới cành cây cổ thụ ở bên ngoài đại đội hút thuốc, loại thuốc lá mà hắn ta hút là Chienmen(*) đắt nhất, một gói giá tám đồng.
[Chú thích: (*) Chienmen: Là một thương hiệu thuốc lá nổi tiếng ở Trung Quốc.]
Áo bông liền mũ bị hắn ta mở rộng cổ áo, lộ ra yết hầu nhô lên.
Hành động hút thuốc phun khói, hình tượng một tên du côn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Chờ đến khi nhìn thấy Giang Mẫn Vân cách đó không xa đang tươi cười trở về. Trịnh Hướng Đông vứt bỏ tàn thuốc lá, dùng đế gân bò của giày da dẫm nát tàn thuốc, ngăn cản đường đi của Giang Mẫn Vân: “Thanh niên trí thức Giang, chuyện tốt sắp tới rồi sao?”
Giọng điệu cà lơ phất phơ, phối hợp với một khuôn mặt cực kỳ dịu dàng, tuấn tú thì tuấn tú, nhưng lại có thêm vài phần âm trầm.
Giang Mẫn Vân bị hoảng sợ khi nhìn thấy người đàn ông chặn đường trước mặt.
Sắc mặt cô ta đầu tiên là trắng bệch, nhưng nghĩ đến kết quả cuối cùng của người đàn ông trước mặt.
Cô ta cố gắng bình tĩnh lại: “Đội trưởng Trịnh.”
Kiếp trước tuy rằng Trịnh Hướng Đông đã leo lên vị trí cao, phong quang vô hạn, nhưng về sau lại bởi vì đắc tội người khác quá nhiều. Cuối cùng trở thành kẻ đào tẩu, hơn ba mươi tuổi đã bị trục xuất.
May mà Khương Thư Lan thông minh, gả cho Trâu Dược Hoa, bằng không nếu gả cho Trịnh Hướng Đông, sợ là phải làm góa phụ.
“Ây dô, còn biết tôi là đội trưởng Trịnh à! Tôi còn tưởng thanh niên trí thức Giang quên tôi mất rồi!”
Trịnh Hướng Đông dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “Người mà tôi an bài cho cô có dùng được không?”
Hắn ta ám chỉ đến người thanh niên trí thức tạt nước trà vào Khương Thư Lan, cùng với cán bộ công xã thay đổi số phòng.
Chuyện bị cố ý chỉ ra, làm cho mặt của Giang Mẫn Vân trở nên căng thẳng.
Cô ta biết mình đã giao dịch với ma quỷ, nhưng ngoài Trịnh Hướng Đông ra, cô ta không có cách nào khác.
Giang Mẫn Vân ra vẻ trấn định nói: “Đội trưởng Trịnh, dùng được hay không dùng được, không phải là ngài đã thấy rõ rồi sao?”
Cô ta chỉ vào con đường mà Trâu Dược Hoa rời đi, là nơi bọn họ hẹn hò trước đó.
Nghĩ đến chuyện Trâu Dược Hoa khen ngợi và đồng tình với cô ta. Sắc mặt Giang Mẫn Vân cũng không khỏi kiêu ngạo vài phần: “Đồng chí Trâu Dược Hoa chỉ coi trọng tôi, anh ấy chướng mắt Khương Thư Lan, ngài yên tâm.”
Cái gì gọi là chướng mắt Khương Thư Lan? Khương Thư Lan tốt như vậy, thế mà còn có người chướng mắt Khương Thư Lan ư? Mù rồi sao? Lời này khiến Trịnh Hướng Đông có thêm vài phần không vui.
Hắn ta nghiện thuốc lá, lấy bao thuốc lá Chienmen ra, cầm diêm châm một điếu, chẳng mấy chốc lại có làn khói lượn lờ.
Khói thuốc sặc mũi, Giang Mẫn Vân không khỏi nhíu mày, bịt mũi.
Trịnh Hướng Đông cười nhạo một tiếng, trêu chọc nói: “Sức quyến rũ của thanh niên trí thức Giang ngược lại rất lớn.” Dừng một chút, hắn ta lại phun ra một ngụm khói, híp mắt, giống như một con sói: “Nhưng tôi không hy vọng rằng sẽ nghe được bất kỳ một lời nói gì đó về Khương Thư Lan, bằng không, ha ha …”
Danh sách chương