Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.

Chỉ có một mình Giang Mẫn Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt tối tăm khó hiểu.

Mặc kệ bọn họ, sau khi Khương Thư Lan rời đi, cô trực tiếp tới văn phòng của chủ nhiệm Tưởng.

Cô gõ gõ cửa, chờ đối phương vừa lên tiếng trả lời, cô đã đẩy cửa bước vào, liền mạch lưu loát, không có chút ngắt quãng nào.

Nhìn động tác thành thạo ấy, hiển nhiên cô thường xuyên tới văn phòng chủ nhiệm phụ liên này.

“Chị dâu cả.”

Vừa vào cửa, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc của Khương Thư Lan đã suy sụp xuống.

Chủ nhiệm Tưởng cũng thay đổi bộ dáng nghiêm khắc hồi nãy, cô ấy đưa qua một cái vò tráng men, bên trong vò tráng men nọ là một ly nước đường đỏ vẫn còn nóng hôi hổi.

“Uống cho ấm áp trước đi.”

Chủ nhiệm Tưởng thở dài: “Lần ra mắt buổi chiều lại không thành à?”

Gần như cô ấy đã nhìn Khương Thư Lan từ nhỏ tới lúc lớn lên.



Năm đó, bởi vì mẹ chồng đã lớn tuổi, sau khi sinh không có sữa, cô ấy còn cho cô gái này uống sữa của mình một khoảng thời gian.

Lại nói, rõ ràng quan hệ giữa bọn họ là chị dâu em chồng, nhưng trên thực tế chẳng khác gì mẹ ruột với con gái.

Khương Thư Lan gật gật đầu, cô ôm vò tráng men đựng nước đường đỏ, nhẹ nhàng uống một ngụm, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Chị dâu cả, tên Trịnh Hướng Đông kia khinh người quá đáng!”

“Em vừa đi, anh ta đã nói thẳng trước bao nhiêu người, nói ai dám thân cận với em, anh ta sẽ lập tức đến nhà người ta!”

Cô gái này có khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, đuôi mắt phiếm hồng, khiến người trìu mến.

Nhìn cô gái nhỏ được mình yêu thương hết mực bị người ta bắt nạt như vậy, trong lòng chủ nhiệm Tưởng cũng cực kì khó chịu, cô ấy nắm chặt hai tay, nhưng lại vô lực mà thả xuống

Cuối cùng, chủ nhiệm Tưởng chỉ có thể nói ra một sự thật.

“Thư Lan, Khương gia đấu không lại Trịnh gia.”

Trịnh Hướng Đông cứ một mực nhìn chằm chằm Thư Lan kia là một tên du thủ du thực.

Cha hắn ta là chủ nhiệm phân xưởng cán thép, mẹ lại là người của công đoàn, bản thân hắn ta cũng là người của ủy ban. Có thể nói, Trịnh gia bọn họ đầy quyền lực.

Gia thế của hắn ta xuất sắc, tự mình cũng có bản lĩnh, chỉ vướng một điểm duy nhất là căn bệnh động kinh.

Mỗi khi hắn ta lên cơn, ai cũng sợ hãi.



Khương gia tự nhiên sẽ không gả Khương Thư Lan cho hắn ta, thế nhưng với năng lực lớn nhất của Khương gia cũng chỉ có thể chống đỡ thay Thư Lan được hai năm nay thôi.

Khương Thư Lan cầm vò tráng men trong tay, sương mù che khuất khuôn mặt trắng sứ, mờ mịt nói: “Chẳng lẽ em chỉ có thể gả cho đối phương sao?”

“Khẳng định không được!” Chủ nhiệm Tưởng không chút suy nghĩ đã cự tuyệt: “Gả chồng chắc chắn phải gả cho người bình thường, dù em không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa con sau này. Càng đừng nói khi Trịnh Hướng Đông kia điên lên, anh ta luôn dùng biện pháp thâm độc để đe dọa người khác. Kể cả khi anh ta không bệnh, em cũng không được gả, nhân phẩm của anh ta không được.”

Nói tới đây, cô ấy lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Chị gọi em tới đây cũng vì chuyện này.”

Sắc mặt chủ nhiệm Tưởng lại trở nên nghiêm túc: “Thư Lan, em có muốn tránh thoát Trịnh Hướng Đông, để tốt cho cả em và cả gia đình chúng ta không?”

Khương Thư Lan hít hít cái mũi, cất giọng mềm mại nói: “Muốn.”

Cô nằm mơ cũng muốn như vậy.

“Em cũng biết, những người quanh công xã chúng ta đều sợ Trịnh gia, chính vì thế em sẽ không thể tìm được lối thoát nếu cứ hướng tầm mắt gần. Cũng vì vậy, chị đã tìm hiểu được một người có địa vị trong thành phố không hề sợ bọn họ!”

“Ai cơ?”

“Phó xưởng trưởng một phân xưởng cán thép Trâu Dược Hoa.”

Vừa dứt lời đã thấy Thư Lan hoàn toàn ngây ngốc, chủ nhiệm Tưởng ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Người này làm trong đơn vị có tiềm năng, lại có chức vị cao, tiền đồ vô lượng, người khác sợ Trịnh gia, nhưng đối phương không sợ —— Hơn nữa người ta thích một cô gái như em, xinh đẹp, lại có văn hóa, hiền huệ nghe lời, nhà mẹ đẻ vừa có nề nếp lại có nền tảng sâu dày. Đối phương cho rằng, một cô gái như vậy——”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện