“Sẽ không ngược đãi con của mình.” Nói tới đoạn này, chủ nhiệm Tưởng có chút khó mở miệng: “Có vấn đề là đối phương đã từng ly dị, lại có hai đứa nhỏ” Ý là khi Khương Thư Lan gả qua đó, cô sẽ là một bà mẹ kế.

Khương Thư Lan nhấp môi, cô vốn được người một nhà vô cùng cưng chiều mà lớn lên, chưa bao giờ cô nghĩ tới chuyện mình sẽ phải gả cho một người đàn ông tái giá, còn phải làm mẹ kế cho người ta.

Trịnh Hướng Đông không xứng với cô còn Trâu Dược Hoa lại xứng ư? Thấy Khương Thư Lan không lên tiếng, chủ nhiệm Tưởng thở dài. Cô ấy nhìn nhan sắc diễm lệ của cô em chồng, có chút vô lực nói: “Thư Lan, ngoại trừ Trâu Dược Hoa nọ, không một ai có thể bảo vệ được em.”

Cô ấy không thể, Khương gia không thể, bản thân Khương Thư Lan càng không thể!

Khương Thư Lan cụp mắt, cô thầm suy nghĩ, chỉ vì chuyện của mình mà khiến người trong nhà luôn sống trong lo âu sợ sệt, lại nghĩ tới tình cảnh sắp đi tới bước đường cùng của chính mình.

Cô đột nhiên nói: “Em nhận lời.”

Bất chợt ngay lúc đó, trong đầu cô vang lên một thanh âm ——

[ Chúc mừng ký chủ đã được hệ thống bình luận lựa chọn]

....

Thời điểm thanh âm này vang lên, Khương Thư Lan có chút mờ mịt, cô nhìn thoáng qua xung quanh: “Chị dâu cả, chị có nghe thấy âm thanh gì đó hay không?”



Chủ nhiệm Tưởng ngẩn ra, lắc đầu: “Không có!”

Sau đó, cô ấy duỗi tay sờ sờ trán Khương Thư Lan, lo lắng hỏi: “Có phải áp lực lớn quá mà sinh ra ảo giác hay không?”

Khương Thư Lan rơi vào trầm tư, dường như chỉ có một mình cô nghe được âm thanh kia thôi.

Ký chủ?

Hệ thống bình luận?

Cái gì gọi là hệ thống bình luận?

Cô có chút nghi hoặc, ngay lúc này cô đã thầm kêu gọi trong đáy lòng vài lần, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào hết.

Dường như thanh âm kia chỉ vang lên đúng một lần rồi lập tức biến mất đâu không thấy, cứ như hồi nãy chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi.

Mà chủ nhiệm Tưởng bên cạnh cô lại bày ra vẻ mặt quan tâm gọi vài tiếng: “Thư Lan, Thư Lan, em đừng làm chị sợ, em không sao chứ?”

Khương Thư Lan lắc đầu, trên khuôn mặt trắng sứ có chút mờ mịt, cô cất giọng mềm mại: “Chị dâu cả, em không sao, chỉ là ——”

Nói tới đây, cô nghẹn lại rồi tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ: “Chỉ là em vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, làm mẹ kế sẽ như thế nào.”

Suy đến cùng, cô chỉ mới 22 tuổi mà thôi.



Nhiều năm như vậy, cuộc sống của cô vẫn trôi qua rất thuận lợi, có cha mẹ yêu thương, có các anh quý trọng, ngày thường những đứa cháu trai nhà anh cả đều nhường nhịn cô.

Cả đời cô, chuyện khúc mắc duy nhất chính là Trịnh Hướng Đông.

Thế nhưng hiện giờ chỉ vì giải quyết một người như Trịnh Hướng Đông này, dẫn tới cô còn chưa kết hôn lần nào đã phải chuẩn bị làm mẹ kế!

Khương Thư Lan có chút không biết nên làm thế nào.

Nhìn sắc mặt cô em chồng mờ mịt như vậy, chủ nhiệm Tưởng cũng có chút đau lòng, cô ấy vòng tay ôm cô vào lòng, cất giọng thật dịu dàng dỗ dành, an ủi: “Không sao đâu, chúng ta chỉ xem xét thôi, lỡ như không được, chị dâu cả sẽ nghĩ cho em một cách khác.”

Kỳ thật, chủ nhiệm Tưởng chỉ nói vậy để an ủi Khương Thư Lan mà thôi, làm gì còn cách nào khác nữa!

Nếu có, vậy Tưởng Tú Trân cô thân là chủ nhiệm phụ liên, đã sớm giải quyết giúp cô em chồng này rồi.

Cũng vì rơi vào hoàn cảnh cực chẳng đã, cô ấy mới phải cân nhắc tới Trâu Dược Hoa kia.

Tuy rằng anh ta đã ly dị, còn có con riêng, nhưng thân phận, địa vị cùng với công tác đó cho phép anh ta không sợ Trịnh gia kia.

Người như vậy mới đủ bản lĩnh để bảo vệ một cô gái có nhan sắc tuyệt thế như Khương Thư Lan.

Trên gương mặt trắng sứ của Khương Thư Lan hiện lên một nụ cười miễn cưỡng, cô đã hạ quyết tâm được ăn cả ngã về không: “Chị dâu cả, không cần nghĩ thêm cách nào nữa, cứ quyết định là Trâu Dược Hoa đi, em muốn coi mắt anh ta trong khoảng thời gian sớm nhất có thể.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện