Diệp Hương Vân im lặng trong chốc lát nói: "Mẹ chính là mẹ ruột của con, con còn muốn phân biệt rõ ràng như vậy với mẹ nữa sao?"
Dương Quân Tô nói: "Con vẫn là con gái ruột của mẹ, tiền mẹ cho con thì có gì khác nhau? Con lấy một nửa số tiền vì sợ cha bảo mẹ đưa lại cho ông ta. Nếu mẹ quật cường giống như mẹ người ta thì con cũng đến mức phải lo lắng nhiều thế này? Con vất vả như vậy là vì ai đây?"
Diệp Hương Vân: "..." Sao bà lại cảm thấy dường như những lời này khá quen tai vậy, đây không phải là những gì bà thường hay nói sao? Dương Quân Tô nhét sổ sách vào trong túi, lại bắt đầu ăn cơm.
Diệp Hương Vân ngăn cô lại: "Con đừng ăn trước, chờ cha con chút đã. Nếu ông ấy về đúng giờ thì sao giờ?"
Dương Quân Tô bĩu môi: "Ông ta thích thì về, không thích thì kệ ông ta, còn con đi làm cả ngày đói chết đi được."
Diệp Hương Vân cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đành phải ngồi xuống ăn cơm với cô.
Đang ăn, Diệp Hương Vân đột nhiên nhớ tới con gái thứ ba cũng đang đi làm nên ngập ngừng nói: "Tiểu Tô, lúc trước chị cả của con đi làm, toàn bộ tiền lương nó đều giao hết cho gia đình, chị hai của con cũng gửi hơn phân nửa, con xem con..."
Dương Quân Tô cũng không ngẩng đầu lên: "Con cũng nộp, con sẽ đưa cho mẹ năm đồng, phần còn lại con sẽ giữ lại cho bản thân mình."
Vẻ mặt Diệp Hương Vân đầy thất vọng: "Mới được năm đồng thôi sao."
Dương Quân Tô nói: "Nếu mẹ thấy đau lòng cho con, cảm thấy con đưa nhiều quá, vậy thì con sẽ không đưa nữa."
Diệp Hương Vân tức giận nói: "Năm đồng quá ít."
Dương Quân Tô cũng không muốn cò kè mặc cả với bà: "Chỉ có năm đồng thôi, mẹ không lấy thì thôi, con có thể ăn cơm ở nhà ăn một ngày ba bữa. Tiền lương của con có mục đích rất lớn, con muốn tiết kiệm tiền để mua một chiếc xe đạp, cũng không thể ngày nào cũng phải đi bộ đến nơi làm việc đúng không?"
Diệp Hương Vân không biết nên nói tiếp thế nào cho đúng.
"Nhưng mà…" Giọng của Dương Quân Tô đột nhiên trở nên sắc bén: "Con có thể nghĩ cách để cha con phải đưa nhiều tiền hơn."
Diệp Hương Vân vừa nghe thấy vậy thì lắc đầu: "Con nghĩ cũng đừng nghĩ, chuyện đó là không thể nào."
Dương Quân Tô cười nói: "Mẹ cứ chờ mà xem."
Dương Quân Tô ăn cơm xong thì ra ngoài tản bộ chốc lát để tiêu cơm. Trên đường đi, cô gặp hàng xóm chào hỏi mình thì cười đáp lại từng người một.
"Tiểu Tô, cháu cơm nước xong rồi à?"
"Ôi chao, có vẻ tinh thần cháu cũng khá tốt."
"Đến nhà bác ăn cơm không?"
......
Dương Quân Tô tinh ý nhận ra thái độ của những người hàng xóm này đối với cô cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Tất nhiên điều này có liên quan đến cuộc đại chiến giữa cô với Lưu Xuân Hoa và chuyện cô thuận lợi làm được công việc.
Dương Quân Tô lang thang bên ngoài khoảng một tiếng, ôn lại những ký ức trong đầu nguyên chủ lần nữa: Bên cạnh nhà cô là nhà chú Ngưu, có quan hệ tốt nhất với gia đình chú ấy. Bên còn là nhà họ Ngô, quan hệ cũng tạm, Ngô Mẫn nhà lão Ngô lớn hơn cô một tuổi, quan hệ giữa hai người rất tốt. Phía đối diện là gia đình nhà Lưu Hội, có quan hệ họ hàng với mẹ chồng Lưu Xuân Hoa của chị cả. Hai vợ chồng Lưu Hội chanh chua khắc nghiệt, nhỏ mọn thích chiếm hời, cũng không hoà hợp được với ai cả, quan hệ với nhà bọn họ là kém nhất.
Phía sau là gia đình nhà lão Kim. Cả nhà họ Kim ai nấy đều có tính cách tương đối quái gở, không có quan hệ thân thiết với bất kì ai, chỉ thích đóng cửa để sống cuộc sống của riêng mình.
Xa hơn về phía đông là nhà ông bà nội và nhà chú bác của cô. Nói đến gia đình kia cũng là một ổ kỳ hoa dị thảo.
Ông nội cô là người thiên vị, thương lớn, tiếc nhỏ, nhưng không thương người cha Dương Lợi Dân của cô.
Hơn nữa cả bác và chú đều có con trai, còn nhà cô lại không có, ông bà nội vì thế mà càng tìm đủ mọi cách khinh thường mẹ cô. Tuy rằng hai nhà cách không xa nhưng cũng không qua lại nhiều. Quan hệ giữa Dương Quân Tô với nhà nội rất kém, là đứa cháu gái không được chào đón nhất. Vì sao ư? Bởi vì người ta cảm thấy cô là con gái thì cũng thôi đi, tính tình cô còn chẳng dịu dàng, dám chống đối.
Dương Quân Tô đối với chuyện này chỉ có một câu: Xuống dưới tìm Diêm Vương đi.
Dương Quân Tô nói: "Con vẫn là con gái ruột của mẹ, tiền mẹ cho con thì có gì khác nhau? Con lấy một nửa số tiền vì sợ cha bảo mẹ đưa lại cho ông ta. Nếu mẹ quật cường giống như mẹ người ta thì con cũng đến mức phải lo lắng nhiều thế này? Con vất vả như vậy là vì ai đây?"
Diệp Hương Vân: "..." Sao bà lại cảm thấy dường như những lời này khá quen tai vậy, đây không phải là những gì bà thường hay nói sao? Dương Quân Tô nhét sổ sách vào trong túi, lại bắt đầu ăn cơm.
Diệp Hương Vân ngăn cô lại: "Con đừng ăn trước, chờ cha con chút đã. Nếu ông ấy về đúng giờ thì sao giờ?"
Dương Quân Tô bĩu môi: "Ông ta thích thì về, không thích thì kệ ông ta, còn con đi làm cả ngày đói chết đi được."
Diệp Hương Vân cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đành phải ngồi xuống ăn cơm với cô.
Đang ăn, Diệp Hương Vân đột nhiên nhớ tới con gái thứ ba cũng đang đi làm nên ngập ngừng nói: "Tiểu Tô, lúc trước chị cả của con đi làm, toàn bộ tiền lương nó đều giao hết cho gia đình, chị hai của con cũng gửi hơn phân nửa, con xem con..."
Dương Quân Tô cũng không ngẩng đầu lên: "Con cũng nộp, con sẽ đưa cho mẹ năm đồng, phần còn lại con sẽ giữ lại cho bản thân mình."
Vẻ mặt Diệp Hương Vân đầy thất vọng: "Mới được năm đồng thôi sao."
Dương Quân Tô nói: "Nếu mẹ thấy đau lòng cho con, cảm thấy con đưa nhiều quá, vậy thì con sẽ không đưa nữa."
Diệp Hương Vân tức giận nói: "Năm đồng quá ít."
Dương Quân Tô cũng không muốn cò kè mặc cả với bà: "Chỉ có năm đồng thôi, mẹ không lấy thì thôi, con có thể ăn cơm ở nhà ăn một ngày ba bữa. Tiền lương của con có mục đích rất lớn, con muốn tiết kiệm tiền để mua một chiếc xe đạp, cũng không thể ngày nào cũng phải đi bộ đến nơi làm việc đúng không?"
Diệp Hương Vân không biết nên nói tiếp thế nào cho đúng.
"Nhưng mà…" Giọng của Dương Quân Tô đột nhiên trở nên sắc bén: "Con có thể nghĩ cách để cha con phải đưa nhiều tiền hơn."
Diệp Hương Vân vừa nghe thấy vậy thì lắc đầu: "Con nghĩ cũng đừng nghĩ, chuyện đó là không thể nào."
Dương Quân Tô cười nói: "Mẹ cứ chờ mà xem."
Dương Quân Tô ăn cơm xong thì ra ngoài tản bộ chốc lát để tiêu cơm. Trên đường đi, cô gặp hàng xóm chào hỏi mình thì cười đáp lại từng người một.
"Tiểu Tô, cháu cơm nước xong rồi à?"
"Ôi chao, có vẻ tinh thần cháu cũng khá tốt."
"Đến nhà bác ăn cơm không?"
......
Dương Quân Tô tinh ý nhận ra thái độ của những người hàng xóm này đối với cô cũng có sự thay đổi rõ rệt.
Tất nhiên điều này có liên quan đến cuộc đại chiến giữa cô với Lưu Xuân Hoa và chuyện cô thuận lợi làm được công việc.
Dương Quân Tô lang thang bên ngoài khoảng một tiếng, ôn lại những ký ức trong đầu nguyên chủ lần nữa: Bên cạnh nhà cô là nhà chú Ngưu, có quan hệ tốt nhất với gia đình chú ấy. Bên còn là nhà họ Ngô, quan hệ cũng tạm, Ngô Mẫn nhà lão Ngô lớn hơn cô một tuổi, quan hệ giữa hai người rất tốt. Phía đối diện là gia đình nhà Lưu Hội, có quan hệ họ hàng với mẹ chồng Lưu Xuân Hoa của chị cả. Hai vợ chồng Lưu Hội chanh chua khắc nghiệt, nhỏ mọn thích chiếm hời, cũng không hoà hợp được với ai cả, quan hệ với nhà bọn họ là kém nhất.
Phía sau là gia đình nhà lão Kim. Cả nhà họ Kim ai nấy đều có tính cách tương đối quái gở, không có quan hệ thân thiết với bất kì ai, chỉ thích đóng cửa để sống cuộc sống của riêng mình.
Xa hơn về phía đông là nhà ông bà nội và nhà chú bác của cô. Nói đến gia đình kia cũng là một ổ kỳ hoa dị thảo.
Ông nội cô là người thiên vị, thương lớn, tiếc nhỏ, nhưng không thương người cha Dương Lợi Dân của cô.
Hơn nữa cả bác và chú đều có con trai, còn nhà cô lại không có, ông bà nội vì thế mà càng tìm đủ mọi cách khinh thường mẹ cô. Tuy rằng hai nhà cách không xa nhưng cũng không qua lại nhiều. Quan hệ giữa Dương Quân Tô với nhà nội rất kém, là đứa cháu gái không được chào đón nhất. Vì sao ư? Bởi vì người ta cảm thấy cô là con gái thì cũng thôi đi, tính tình cô còn chẳng dịu dàng, dám chống đối.
Dương Quân Tô đối với chuyện này chỉ có một câu: Xuống dưới tìm Diêm Vương đi.
Danh sách chương