Dương Quân Tô đi dạo đến khi mệt mới trở về viện rửa mặt, sau đó về phòng ngủ. Dương Phán ở ký túc xá không về, còn Dương Lợi Dân nửa đêm mới trở về, vừa tới cửa đã cãi nhau ầm ĩ với Diệp Hương Vân.

Dương Quân Tô ghét nhất là người khác quấy rầy giấc ngủ của mình, cô lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới đập cửa vài cái: "Hai người im lặng hết đi."

Dương Lợi Dân bất mãn mắng vài câu, cuối cùng giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.

Dương Quân Tô ngủ đến rạng sáng. Một ngày mới lại bắt đầu, cô vẫn giống như ngày hôm qua, ăn sáng, chuẩn bị đi làm.

Theo thường lệ là Ngô Mẫn tiện đường chở cô đi, Dương Quân Tô lễ phép nói cảm ơn, Ngô Mẫn không để ý lắm, anh ấy nói: "Thuận tiện thôi, khách sáo cái gì chứ."

Ngô Mẫn suy nghĩ thoáng chốc rồi cố ý nhắc nhở cô: "Tiểu Quân, hôm nay là ngày chúng ta được trả lương." Ngô Mẫn làm việc ở phòng tài vụ của phân khu hai.

Dương Quân Tô mỉm cười nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở em, buổi trưa em đi tìm cha em đòi tiền."

Ngô Mẫn đi đến nơi thì dừng lại, anh ấy không nói gì nữa.

Nơi làm việc của Ngô Mẫn hơi xa Dương Quân Tô, Dương Quân Tô xuống xe ở một ngã rẽ.

Cô còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy phía sau có tiếng chuông xe đạp truyền đến.

Dương Quân Tô quay đầu lại nhìn, thấy là Tống Yêu Vũ.



Giọng của Tống Yêu Vũ to rõ: "Tiểu Dương à, em lên đây, tôi chở em một đoạn."

Vốn Dương Quân Tô đã cố ý làm quen với Tống Yêu Vũ, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức cười đồng ý: "Được thôi, em ngồi lên đây."

Cô ngồi vững vàng ở ghế sau xe đạp, thuận miệng nói: "Trưởng khoa Tống, kỹ thuật đi xe đạp của chị thật vững vàng."

Tống Yêu Vũ tự tin mỉm cười: "Cái này thì tính là gì chứ? Lúc tôi còn trẻ còn lái cả máy kéo cơ."

Dương Quân Tô bội phục nói: "Thế mà chị còn biết lái máy kéo nữa, lợi hại quá. Cả đời này em khâm phục nhất là nữ anh hùng dám nghĩ dám làm, chị Giang với Triệu Nhất Mạn đều là tấm gương của em."

Tống Yêu Vũ lại cười: "Thật trùng hợp, mấy cô ấy cũng là tấm gương của tôi."

Hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Cho tới tận khi đến nơi làm việc, Tống Yêu Vũ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Cô ấy dường như vô tình nói: "Tiểu Dương à, khoa cơ sở hạ tầng của các em toàn là đồng chí nam, có một số việc rất bất tiện. Sau này em có thể đến bộ phận hậu cần hoặc bộ phận sản xuất." 

Dương Quân Tô sảng khoái đồng ý: "Được thôi, trưởng khoa Tống."

Tống Yêu Vũ cười sửa lại: "Sau này gọi tôi là chị Tống được rồi."

"Được thôi, chị Tống."



Dương Quân Tô xoay người đi vào văn phòng khoa cơ sở hạ tầng.

Hạ Tân Hoa đã đến, đang vùi đầu sửa sang lại tài liệu.

Dương Quân Tô chào hỏi anh: "Chào buổi sáng trưởng khoa Hạ."

Hạ Tân Hoa cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Dương Quân Tô không bị ảnh hưởng chút nào, trở lại bàn làm việc của mình lau bàn, rót nước, sau đó tiếp tục xem tư liệu.

Những người khác cũng lục tục đến.

Tất cả mọi người đều khách sáo chào hỏi Hạ Tân Hoa, Hạ Tân Hoa trước sau như một gật đầu đáp lại.

Đợi đến khi tất cả mọi người đến đông đủ, Hạ Tân Hoa nhìn lướt qua văn phòng, nói ngắn gọn: "Đầu tiên chúng ta mở một cuộc họp ngắn. Thu hoạch mùa thu đã kết thúc, tổng cục ra chỉ thị để chúng ta tiếp tục kế hoạch khai hoang năm ngoái. Sau khi thảo luận, tổng cục quyết định đầu tiên đề ra một đội tiên phong khai hoang, bao gồm những người trẻ tuổi, chịu trách nhiệm khảo sát địa hình, dựng lều, đốt hoang và khai hoang quy mô nhỏ."

Ngô Kiếm hỏi: "Trưởng khoa, năm nay là anh tự mình dẫn đội hay là lão Kim dẫn đội?"

Hạ Tân Hoa nói: "Lão Kim sẽ xây đập chứa nước, năm nay do trưởng khoa Tống của bộ phận sản xuất dẫn đầu, tôi có nhiệm vụ khác."

Ngô Kiếm bất mãn lẩm bẩm nói: "Sao lại là đồng chí nữ dẫn đội? Cô ấy có thể làm được sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện