Từ sau khi xuyên qua, Lâm Ngọc Trúc những cái khác không thấy dài ra, chỉ có bản lĩnh vô tâm vô phế là ngày càng phát triển.

Thời điểm nhìn thấy Thẩm Bác Quận thì trong lòng còn có thể đập bình bịch, thời điểm không nhìn thấy, thì có khi còn không nhớ tới.

Chủ yếu là cuộc sống trôi qua quá thích ý, mỗi ngày đều rung chân.

Vương Tiểu Mai tuy rằng ăn phải nấm độc, nhưng cũng không phải do người ta cố ý.

Đều là người vô tội, cảm thấy vẫn là nợ Lý Mập Mạp một bữa cơm, nghĩ muốn mời người đến đây ăn một bữa, kết quả, Lý Mập Mạp với Thẩm Bác Quận bởi vì công tác bận rộn, không có thời gian.

Nàng ấy có chút khó hiểu, Tết nhất có thể bận cái gì.

Lâm Ngọc Trúc hơi suy tư một chút, chắc là lại theo dõi ai đó.

Vội vàng bố trí mạng lưới để bắt người.

Mập Mạp với Thẩm Bác Quận không tới được, ngược lại Chương Trình cùng Lý Tự Lập dẫn theo em gái hắn Lý Hoan Lạc tới thôn Thiện Thuỷ.

Ba người đầu tiên là đi tìm Vương Tiểu Mai, gõ cửa phòng nửa ngày, cũng không thấy ai mở cửa, đang đứng tại chỗ không biết nên làm như thế nào cho phải.

Nghe được tiếng đập cửa, Vương Tiểu Mai liền từ trong phòng Lý Hướng Vãn đi ra.

Nhìn thấy ba người trước mặt vẫn là rất vui vẻ, cười chào hỏi, "Chương đại ca, Tự Lập, Hoan Lạc, mọi người tới chơi, năm mới vui vẻ nha."

Chương Trình ôn hòa cười, hơi có chút trách cứ nói: "Vẫn luôn ở nhà chờ ngươi, cũng không thấy ngươi tới, chúng ta đành phải chủ động đến xem con người bận rộn như ngươi, đang bận cái gì."

"Tiểu Mai tỷ tỷ năm mới vui vẻ." Lý Hoan Lạc ngoan ngoãn nói.

Vương Tiểu Mai vội vàng lấy tiền trong túi ra, mừng tuổi cho cô bé.

Lý Tự Lập nghiêm mặt, không cho em gái nhà mình nhận.

Thấy Lý Hoan Lạc bĩu môi, Vương Tiểu Mai cười ha hả nhét tiền vào trong tay cô bé, trừng mắt nhìn Lý Tự Lập một cái, giả vờ tức giận nói: "Sao ngươi lại bắt đầu khách khí với ta thế."

Lý Tự Lập...

Vương Tiểu Mai nhìn Chương Trình, ánh mắt lóe lóe, kể từ khi không coi hắn là người một nhà, tâm tư của nàng nhạy bén hơn nhiều, trên thị trấn tiệm cơm quốc doanh cùng Cung Tiêu Xã đều là sau mùng năm mùng sáu mới mở cửa, ngay cả chợ đen cũng thống nhất nghỉ ngơi mấy ngày.

Không phải đi thị trấn thăm người thân, cơ bản đều là ở trong thôn nghỉ ngơi.

Thời điểm ăn tết năm ngoái, sau mười lăm Vương Tiểu Mai mới đi đến chỗ Tự Lập, cũng không thấy Chương Trình nói cái gì.

Hiện giờ sao lại...

Nhìn trong tay bọn họ xách theo túi lớn túi bé, Vương Tiểu Mai cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Chỉ là nhìn không hiểu, Chương đại ca là muốn làm gì.

Tuy nhiên chuyện này không cản trở tâm tình vui sướng của nàng.

"Ha ha, thật vất vả mới nghỉ tết hai ngày, nghĩ mấy ngày nữa mới đi thị trấn thăm các ngươi." Vương Tiểu Mai pha trò.

Chương Trình vẫn cười ôn hoà như cũ, giống một người anh lớn trong nhà, ánh mắt nuông chiều, trêu ghẹo: "Thật đúng là con mèo lười."

Tiểu Hoan Lạc nhìn Vương Tiểu Mai lại nhìn Chương Trình, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

Anh trai ruột của bé muốn cho Tiểu Mai tỷ tỷ cùng Tiểu Trình ca ca ở bên nhau, nhưng là bé cảm thấy như vậy không được tốt.

Thời điểm Tiểu Trình ca ca nhìn Tiểu Mai tỷ tỷ, giống như lúc đang nhìn bé vậy.

Tâm tư của trẻ nhỏ, các người lớn tất nhiên không dễ dàng nhận ra.

Vương Tiểu Mai cực kỳ nhiệt tình tiếp đón mấy người vào trong phòng của chính mình.

Sắc mặt Chương Trình xẹt qua một chút cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường.

Nghe tiếng mở cửa đóng cửa ở cách vách, Lâm Ngọc Trúc đang đợi ở trong phòng Lý Hướng Vãn hơi nhướng mày.

Đứng dậy, vui vẻ thoải mái nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu~ cũng không biết đây là quân tử, hay là ngụy quân tử đây." Nói xong lắc đầu, tặc lưỡi đi rồi.

Chương Trình người này tâm cơ quá nặng, náo nhiệt của hắn cũng không có gì hay, đừng để náo nhiệt còn chưa xem được, đã khiến bản thân liên luỵ vào.

Tốt nhất là có thể cách xa bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.

Đúng như Lâm Ngọc Trúc dự liệu, Chương Trình đến không phải là để thăm Vương Tiểu Mai, chỉ là tìm người để ngụy trang thôi.

Thời điểm mấy người vào phòng đặt đồ xách trong tay xuống, Vương Tiểu Mai còn rất ngượng ngùng nói: "Chương đại ca, mọi người sao lại khách khí như vậy, mang đến nhiều đồ thế, sao ta có thể không biết xấu hổ mà nhận, lúc trở về đều cầm về đi."

Lúc cuối năm Tiểu Mai nàng ăn nấm thôi cũng có thể vào bệnh viện, nên nghĩ rằng năm nay không nên chiếm lợi nữa.

Chương Trình há miệng thở dốc, lần này gặp Vương Tiểu Mai, rõ ràng cảm nhận được xa cách, nếu là trước kia chắc chắn sẽ không đẩy quà tặng ra ngoài.

Mấy ngày không gặp, tính tình liền thay đổi, thật là mới lạ.

Hắn bên này đang cân nhắc, Lý Tự Lập đã không nhịn được nói: "Tiểu Mai tỷ, ngươi cầm đi, đây đều là do ta cùng ca ca đặc biệt giữ lại cho ngươi."

Chương Trình cười cười, vội vàng bổ cứu: "Còn có một chút là cho Lý thanh niên trí thức, không biết chân cô ấy đã tốt hơn chưa?"

Hắn là thật sự sợ, nếu không nói rõ, Vương Tiểu Mai sẽ thật cho rằng mấy thứ này đều là để cho một mình nàng.

Sắc mặt Lý Tự Lập có chút không vui, Lý thanh niên trí thức kia không phải chỉ là lớn lên đẹp một chút, biết kiếm tiền một chút thôi sao, nơi nào so được với Tiểu Mai tỷ, anh của mình đúng là không có mắt nhìn.

Đầu óc Vương Tiểu Mai linh quang chợt lóe, nàng đã bảo mà...

Vô sự bất đăng Tam Bảo điện(*), sao năm nay lại đột nhiên đến tặng quà chúc tết cho nàng.

(*)Không có việc gì thì không vào điện Tam Bảo. Ý chỉ không có chuyện sẽ không tới cửa, chỉ cần tới cửa chắc chắn là có việc muốn nhờ.

Hoá ra là bởi vì cái này nha, suýt nữa đã tự mình đa tình.

Trái tim Vương Tiểu Mai run rẩy, còn may còn may, nàng trước đấy đã nhìn ra, nếu không sẽ rất xấu hổ.

"Vậy chúng ta cùng đến phòng của Lý Hướng Vãn đi."

Chương Trình gật đầu, lại xách không ít đồ đi ra khỏi phòng.

Vương Tiểu Mai quay đầu lại nhìn đồ vật còn thừa lại trong phòng, thầm líu lưỡi, chỉ chừa cho nàng hai thứ, còn lại tất cả đều xách đến chỗ của Lý Hướng Vãn.

Nếu không phải trước đó nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, thì không biết lúc này sẽ là tâm tình gì đây.

Cứ như vậy, đoàn người lại đi đến phòng của Lý Hướng Vãn.

Hiện tại chân cẳng của Lý Hướng Vãn đã tốt hơn nhiều, thời điểm đi đường vẫn hơi đau một chút, nhịn xuống cũng có thể đi bình thường hai bước.

Thấy Vương Tiểu Mai dẫn Chương Trình tiến vào, trong lòng thầm mắng Lâm Ngọc Trúc gà tặc, nhìn người rất rõ ràng.

Chờ khi Chương Trình đặt túi lớn túi bé trong tay lên bàn.

Lý Hướng Vãn lễ phép cười cười, cực kỳ khách khí nói: "Chương đại ca sao lại khách khí như vậy, mang theo nhiều đồ thế này, ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng, vẫn là cầm đồ về cho người trong nhà ăn đi."

Chương Trình nhíu mày, tràn đầy áy náy tự trách nói: "Đều do ta không dò đường cẩn thận, làm ngươi dẫm phải bẫy thú, trong lòng vẫn luôn băn khoăn chuyện này, không tới thăm ngươi thì không yên lòng."

"Chương đại ca suy nghĩ nhiều, bẫy thú đó cũng không phải do ngươi đặt, dẫm phải chỉ có thể nói là ta không may, dù thế nào cũng không trách đến trên đầu ngươi, ngươi tự trách như vậy, giống như là ta đang vô cớ gây rối."

"Bẫy thú tuy rằng không phải do ta đặt, nhưng là do ta dẫn người vào núi, không thể chăm sóc tốt cho ngươi, khiến ngươi bị thương mà về, là do ta sai." Chương Trình cực kỳ thành khẩn ôm lấy trách nhiệm, trong mắt toàn là áy náy cùng đau lòng.

Sắc mặt Lý Tự Lập lập tức lạnh xuống.

Vương Tiểu Mai đẩy sau vai cậu một chút, mấy năm nay tính tình đứa nhỏ này càng ngày càng xấu, đối với người ngoài luôn là dáng vẻ này, rất dễ đắc tội người khác.

Lúc trước với Mộc Đầu thì thôi, dù gì cũng là người ngoài.

Nhưng Lý Hướng Vãn không phải nha, mọi người đều là bạn bè, vẫn nên hài hoà một chút.

Dưới ánh mắt đe dọa của Vương Tiểu Mai, sắc mặt của Lý Tự Lập lúc này mới hòa hoãn lại, bình thường hơn một ít.

Lý Hướng Vãn không để ý bên này mắt đi mày lại, một lần nữa nhìn kỹ lại Chương Trình.

Theo lý thuyết, mọi người chỉ là quan hệ hợp tác, cô bán sỉ hàng hóa, hắn thu hàng.

Căng lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Không ngờ Chương Trình lại có tâm tư khác.

Lý Hướng Vãn đang muốn mở miệng nhắc đối phương hai câu.

Thì lại nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, không khí lạnh lập tức ùa vào, nổi lên một tầng sương trắng.

Chỉ thấy Lý Hướng Bắc đầy mặt phong sương bước nhanh vào, vừa kinh ngạc vừa quan tâm hỏi: "Ngươi bị thương sao? Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Hắn vừa tiến vào đã bắn liên thanh ba câu hỏi, coi người khác trở thành không khí.

Lý Hướng Vãn nhất thời cứng họng cạn lời...

Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, sao nàng có loại cảm giác như bị bắt gian tại phòng.

Vừa rồi Chương Trình như vậy, nàng cũng đã nhìn ra, hắn có ý với Lý Hướng Vãn.

Hiện tại hay rồi, còn chưa có tiến triển gì, bạn trai tiền nhiệm của người ta lại đột nhiên xông ra.

Giờ phải làm sao đây.

Rất xấu hổ nha ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện