Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trẻ con bình thường đều sẽ không vừa gặp mặt đã gọi người lạ là mẹ, huống hồ đó là Đại Phúc với Tiểu An.
Vậy nên Thẩm Vi Vi không để ý một chút nào, nhưng Tiếu Cúc Hoa giống như rất gấp, tức giận mắng: “Đứa trẻ mãi không lớn này, đây là mẹ cháu, tại sao không gọi mẹ hả?”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Tiếu Cúc Hoa vui muốn chết, bà ta muốn chính là hiệu quả này.
Bà ta phải cho Thẩm Vi Vi biết, cho dù cô tỉnh lại thì sao, bây giờ bà ta mới là chủ của cái nhà này. Nhìn đi, cô hôn mê lâu như vậy, hiện tại ngay cả con ruột của cô cũng không muốn nhận cô rồi đó.
Vì để diễn chân thật một chút, bà ta còn một bên mắng một bên giơ tay, muốn đánh Tiểu An một trận. Thế nhưng tay vừa định đánh xuống, lập tức đã đánh trượt.
Ngay khoảnh khắc Tiếu Cúc Hoa ra tay, Tiểu An đã chuẩn bị trốn đi. Cậu đều quen rồi, dù sao chỉ cần bố không ở nhà, bà nội luôn thích đánh cậu, vậy nên động tác né đòn của cậu rất nhanh.
Nhưng chính vào lúc cậu định trốn, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người ta kéo lại, không phải loại đặc biệt dùng sức véo đau cậu giống như Tiếu Cúc Hoa, mà ngược lại rất dịu dàng. Ngay khi kéo cậu lại lập tức giơ tay ôm cậu vào lòng.
Cảm giác ấm áp từ bốn phía truyền đến, Tiểu An ngơ ngác. Cậu ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người đang ôm cậu chính là người mẹ cậu không quen biết.
Cho dù Thẩm Vi Vi đã biết Tiếu Cúc Hoa không tốt với con mình, nhưng lúc này nhìn thấy thái độ động phát là đánh của bà ta với Tiểu An, trong lòng cô tức khắc phát hỏa.
Vừa đúng lúc Trình Diễm cất đồ xong, anh từ trong nhà bước ra: “Vi Vi, anh cõng em vào.”
“Không cần đâu, anh đi trước đi.” Thẩm Vi Vi nhìn Tiếu Cúc Hoa cười cười: “Dù sao vẫn còn mẹ chăm sóc em mà đúng không?”
“Đúng vậy, còn có mẹ đây.” Tiếu Cúc Hoa nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, có chút không hiểu suy nghĩ của Thẩm Vi Vi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bà ta cũng mặc kệ. Thẩm Vi Vi là một người bệnh, còn nằm viện lâu như vậy chắc đã sớm phế rồi. Cho dù cô muốn làm gì, bà ta tùy tiện giở chút thủ đoạn cũng có thể thu thập cô ngoan ngoãn nghe lời, còn sợ cô biến thành sói à.
“Tiểu Diễm con cứ yên tâm đi làm nhiệm vụ, mẹ nhất định chăm sóc tốt cho Vi Vi giúp con.” Tiếu Cúc Hoa vội càng bảo đảm.
Trình Diễm lúc này mới gật đầu, anh nói với Tiếu Cúc Hoa những điều cần chú ý mà bác sĩ Chu dặn, tiếp đó nhìn Thẩm Vi Vi: “Bên chị dâu anh đã gọi điện thoại rồi, nếu em có việc gì, ngày mai đi đến phòng làm việc là được, anh đã nói trước với họ rồi.”
Người mà Trình Diễm nói là chị dâu của Thẩm Vi Vi. Bố mẹ nhà họ Thẩm mất sớm, Thẩm Vi Vi được anh chị nuôi lớn, bây giờ cô tỉnh rồi, chắc chắn phải nói với người nhà một tiếng.
Thẩm Vi Vi gật đầu: “Em biết rồi, anh mau đi đi, nhớ chú ý an toàn, thuận lợi trở về.”
“Được” em ở nhà đợi anh.
Trầm mặc vài giây, nửa câu sau vẫn là không nói ra. Trình Diễm chỉ gật đầu, trong lòng đảm bảo nhất định sẽ sớm trở về.
Anh vừa đi, Thẩm Vi Vi đã trực tiếp đi vào trong nhà.
Tiếu Cúc Hoa tưởng rằng cô phải về phòng nghỉ ngơi, chỉ vào căn phòng bên tay trái nói: “Vi Vi, phòng này là của con, mẹ đã dọn dẹn hẳn hoi rồi, con trực tiếp dọn vào là được.”
Bà ta nói rồi chuẩn bị xách hành lí của Thẩm Vi Vi vào, rất giống tư thế của người chủ nhà.
Trẻ con bình thường đều sẽ không vừa gặp mặt đã gọi người lạ là mẹ, huống hồ đó là Đại Phúc với Tiểu An.
Vậy nên Thẩm Vi Vi không để ý một chút nào, nhưng Tiếu Cúc Hoa giống như rất gấp, tức giận mắng: “Đứa trẻ mãi không lớn này, đây là mẹ cháu, tại sao không gọi mẹ hả?”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Tiếu Cúc Hoa vui muốn chết, bà ta muốn chính là hiệu quả này.
Bà ta phải cho Thẩm Vi Vi biết, cho dù cô tỉnh lại thì sao, bây giờ bà ta mới là chủ của cái nhà này. Nhìn đi, cô hôn mê lâu như vậy, hiện tại ngay cả con ruột của cô cũng không muốn nhận cô rồi đó.
Vì để diễn chân thật một chút, bà ta còn một bên mắng một bên giơ tay, muốn đánh Tiểu An một trận. Thế nhưng tay vừa định đánh xuống, lập tức đã đánh trượt.
Ngay khoảnh khắc Tiếu Cúc Hoa ra tay, Tiểu An đã chuẩn bị trốn đi. Cậu đều quen rồi, dù sao chỉ cần bố không ở nhà, bà nội luôn thích đánh cậu, vậy nên động tác né đòn của cậu rất nhanh.
Nhưng chính vào lúc cậu định trốn, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người ta kéo lại, không phải loại đặc biệt dùng sức véo đau cậu giống như Tiếu Cúc Hoa, mà ngược lại rất dịu dàng. Ngay khi kéo cậu lại lập tức giơ tay ôm cậu vào lòng.
Cảm giác ấm áp từ bốn phía truyền đến, Tiểu An ngơ ngác. Cậu ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người đang ôm cậu chính là người mẹ cậu không quen biết.
Cho dù Thẩm Vi Vi đã biết Tiếu Cúc Hoa không tốt với con mình, nhưng lúc này nhìn thấy thái độ động phát là đánh của bà ta với Tiểu An, trong lòng cô tức khắc phát hỏa.
Vừa đúng lúc Trình Diễm cất đồ xong, anh từ trong nhà bước ra: “Vi Vi, anh cõng em vào.”
“Không cần đâu, anh đi trước đi.” Thẩm Vi Vi nhìn Tiếu Cúc Hoa cười cười: “Dù sao vẫn còn mẹ chăm sóc em mà đúng không?”
“Đúng vậy, còn có mẹ đây.” Tiếu Cúc Hoa nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, có chút không hiểu suy nghĩ của Thẩm Vi Vi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, bà ta cũng mặc kệ. Thẩm Vi Vi là một người bệnh, còn nằm viện lâu như vậy chắc đã sớm phế rồi. Cho dù cô muốn làm gì, bà ta tùy tiện giở chút thủ đoạn cũng có thể thu thập cô ngoan ngoãn nghe lời, còn sợ cô biến thành sói à.
“Tiểu Diễm con cứ yên tâm đi làm nhiệm vụ, mẹ nhất định chăm sóc tốt cho Vi Vi giúp con.” Tiếu Cúc Hoa vội càng bảo đảm.
Trình Diễm lúc này mới gật đầu, anh nói với Tiếu Cúc Hoa những điều cần chú ý mà bác sĩ Chu dặn, tiếp đó nhìn Thẩm Vi Vi: “Bên chị dâu anh đã gọi điện thoại rồi, nếu em có việc gì, ngày mai đi đến phòng làm việc là được, anh đã nói trước với họ rồi.”
Người mà Trình Diễm nói là chị dâu của Thẩm Vi Vi. Bố mẹ nhà họ Thẩm mất sớm, Thẩm Vi Vi được anh chị nuôi lớn, bây giờ cô tỉnh rồi, chắc chắn phải nói với người nhà một tiếng.
Thẩm Vi Vi gật đầu: “Em biết rồi, anh mau đi đi, nhớ chú ý an toàn, thuận lợi trở về.”
“Được” em ở nhà đợi anh.
Trầm mặc vài giây, nửa câu sau vẫn là không nói ra. Trình Diễm chỉ gật đầu, trong lòng đảm bảo nhất định sẽ sớm trở về.
Anh vừa đi, Thẩm Vi Vi đã trực tiếp đi vào trong nhà.
Tiếu Cúc Hoa tưởng rằng cô phải về phòng nghỉ ngơi, chỉ vào căn phòng bên tay trái nói: “Vi Vi, phòng này là của con, mẹ đã dọn dẹn hẳn hoi rồi, con trực tiếp dọn vào là được.”
Bà ta nói rồi chuẩn bị xách hành lí của Thẩm Vi Vi vào, rất giống tư thế của người chủ nhà.
Danh sách chương