Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng Thẩm Vi Vi lại bất động, cô đứng im ở chỗ cũ đánh giá vài lần, hỏi: “Bình thường Trình Diễm ở đâu.”

“Chính là phòng này, các con là vợ chồng, lẽ nào còn muốn chia phòng ngủ sao.”

“Vậy Đại Phúc với Tiểu An thì sao?”

“Bên này.”

Thẩm Vi Vi nghe xong lập tức cười.

Nhà mà Trình Diễm được chia là nhà vuông, chỉ có một tầng, diện tích không tính là rộng nhưng cũng không đến nỗi hẹp.

Tổng cộng có bốn phòng một nhà ăn, diện tích phòng gần như bằng nhau, nhưng bởi vì bên cạnh là núi, chỉ có phòng bên phải mới có ánh nắng chiếu vào, mặt bên trái tương đối tối và ẩm ướt.

Cũng bởi vì vậy, bình thường người trong nhà đều sẽ để phòng dựa vào bên trái để chứa đồ, nhưng Tiếu Cúc Hoa lại ngược lại, bà ta để hai đứa nhỏ chưa đến sáu tuổi ngủ ở đó.

“Vậy phòng này thì sao?” Thẩm Vi Vi chỉ vào một căn phòng khác nói.

“Ôi, không phải em dâu con sắp dẫn cháu trai qua đây ở hai ngày sao, mẹ nghĩ thu dọn phòng trước, đến lúc đó mấy đứa đến có thể, ôi ôi Vi Vi, con làm gì vậy?”

Nhìn Thẩm Vi Vi đột nhiên xông vào, Tiếu Cúc Hoa giật nảy mình, vội vàng đi tới ngăn cản.

Nhưng bà ta làm gì nhanh bằng Thẩm Vi Vi, “Rầm” một phát, cửa tủ quần áo đã bị mở ra, nhìn bên trong quần áo đã được gấp gọn chỉnh tề, Thẩm Vi Vi chút nữa đã tức đến nỗi bật cười.



Gan của Tiếu Cúc Hoa này quả thật ngày càng to rồi, lén lén lút lút gửi đồ về quê không nói, bây giờ còn để người đến đây ở, không chỉ dành ra phòng tốt nhất, ngay cả quần áo tốt một chút của Đại Phúc và Tiểu An, thậm chí cả bộ quân phục cũ của Trình Diễm cũng không bỏ qua, tất cả đều nhét hết vào. Đây là muốn dọn sạch sẽ cái nhà này đúng không? Tiếu Cúc Hoa vẫn cứng miệng: “Không phải cháu trai con vẫn luôn ở nông thôn, chưa từng mặc quần áo đẹp sao? Mẹ muốn mượn cho mấy đứa mặc thử, chỉ mượn một chút rồi trả lại.”

“Mấy đứa vẫn chưa từng mặc quần áo đẹp, con của tôi mặc rồi sao?” Thẩm Vi Vi nói rồi lập tức gọi Tiểu An lại, lật chiếc áo khoác mỏng của đứa trẻ ra, áo khoác ngắn bên trong có mấy miếng vá, những chỗ không vá thì chất liệu vừa cũ vừa rách. Đừng nói trẻ con nông thôn, có lẽ gửi đến trạm phế liệu cũng không ai cần.

Sắc mặt Tiếu Cúc Hoa ngay lập tức trắng bệch.

Miệng của bà ta vẫn còn muốn giảo biện, nhưng Thẩm Vi Vi căn bản không cho bà ta cơ hội: “Những lời thừa thãi không cần nói nữa, nhân lúc thời gian vẫn sớm, bà nhanh thu dọn đồ đạc về đi.”

Tiếu Cúc Hoa không kịp phản ứng: “Con bảo mẹ đi đâu cơ?”

Thẩm Vi Vi cười nói: “Còn có thể đi đâu, đương nhiên là về nhà Hồ Hữu Tài rồi.”

Hồ Hữu Tài là con trai của Tiếu Cúc Hoa với chồng sau. Trước khi đến quân khu, bà ta luôn ở cùng anh ta, ngay cả đồ lấy ở đây đi cũng đều gửi cho Hồ Hữu Tài.

“Cái gì, con đuổi mẹ đi?”

Lần này, đừng nói Tiếu Cúc Hoa, ngay cả Đại Phúc và Tiểu An đứng ngoài cửa cũng đều rất kinh ngạc.

Công bằng mà nói, Tiếu Cúc Hoa đối xử tệ với hai đứa nhỏ đều rất bí mật.

Ví dụ như quần áo, bà ta không dám đụng vào quần áo mặc bên ngoài của hai đứa nhỏ. Mỗi khi đổi đều là đổi quần áo trong mà người ta không nhìn thấy, hoặc là lén móc sạch bông trong chăn bông của bọn nhỏ, bên ngoài vẫn dùng vỏ chăn rất mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện