Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dù đã trở về nhiều ngày như vậy, nhưng tối nào cô cũng bị cốt truyện ban đầu đánh thức, chỉ sợ khi tỉnh lại, thứ chờ đợi cô sẽ là kết cục bi thảm của hai đứa trẻ.

Vậy nên cô nhất định phải nhịn, để hai đứa trẻ tự mình suy nghĩ rõ ràng, nhanh chóng chỉnh lại tính cách của hai đứa trẻ, như vậy mới không đi theo lối mòn cũ của cốt truyện ban đầu.

Mãi cho đến khi xuống núi trở về nhà, hai đứa trẻ mới hoàn hồn lại từ trong những suy nghĩ.

Thẩm Vi Vi cũng không hỏi chúng đang nghĩ gì, dù gì thì những lời nói nơi đầu môi cũng không tính, điều thực sự phải dựa vào biểu hiện sau này của chúng.

Ăn xong bữa tră, nhân lúc Tiểu An đang ngủ, cô gọi một mình Đại Phúc ra ngoài: “Con có còn nhớ con vẫn còn nợ mẹ một điều kiện không?”

“Con nhớ, mẹ cũng muốn con ôm Tiểu An à?” Đại Phúc tưởng rằng điều kiện của cậu bé cũng như vậy.

Nhưng Thẩm Vi Vi lại lắc đầu: “Không, mẹ muốn hỏi con, tại sao mấy hôm nay lại cố gắng làm việc như vậy?”

Không chỉ ở vườn rau hôm qua, hôm nay đi đào rau rừng cũng như vậy, nếu như không phải cô quan sát, tay của Đại Phúc sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn.

Vừa mới ăn cơm xong, trên đường chẳng có mấy người, trong nhà cũng chưa nuôi gà vịt, lúc này Tiểu An đã ngủ thiếp đi, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Thẩm Vi Vi rõ ràng đã phát hiện ra, sau khi cô nói xong điều này, Đại Phúc thậm chí còn ngừng thở.

“Sao vậy?” Cô vội vã hỏi.

Đại Phúc lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt, không chịu nói mà bước lùi lại, như định rời khỏi chỗ này.



Nhưng Thẩm Vi Vi biết rõ, cậu bé không muốn đi, mà muốn trốn vào góc tường.

Ngày đầu tiên trở về cô đã phát hiện ra, Đại Phúc rất thích dựa vào góc tường, ban đầu cô tưởng đó là đứa trẻ tính cách hướng nội không muốn hòa đồng với người khác nên tỏ ra kháng cự.

Nhưng ngay sau đó cô hiểu ra rằng, Đại Phúc đang bất an, sự thiếu cảm giác an toàn tột độ khiến cậu bé chỉ muốn trốn trong thế giới nhỏ bé của chính mình, giống như một chú ốc sên nhỏ, chỉ cần có gì đó kích động đến cậu bé, cậu bé sẽ lập tức rụt đầu vào trong vỏ, tránh mọi thứ bên ngoài.

Đây chính là cách để cậu bé tự bảo vệ mình, nhưng Thẩm Vi Vi không định để cậu bé tiếp tục như vậy mãi.

Cô nắm bàn tay nhỏ của Đại Phúc, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào trong lòng. Vào thời khắc Đại Phúc đến gần cô, cơ thể cậu bé rõ ràng rất căng thẳng, nhưng Thẩm Vi Vi cũng không buông tay mà chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu.

“Không phải trước đây lúc trên núi chúng ta đã nói rõ rồi sao, con đừng sợ, bất kể có chuyện gì xảy ra con cũng có thể nói cho mẹ biết.”

Nghĩ đến lời hứa của mình, Đại Phúc ngừng vặn vẹo ngón tay, cậu bé trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Con, con muốn giúp mẹ làm việc.”

“Tại sao?”

“Tại vì ăn cơm rất đắt, tiền thuốc cũng đắt.”

Thẩm Vi Vi sững sờ trong giây lát.

Sau khi phát hiện ra Đại Phúc có gì đó không đúng, cô đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa từng nghĩ đến hóa ra lại là lí do này.

Đại Phúc thông minh và lớn trước tuổi, cậu bé biết những ngày này mẹ đã nghĩ nhiều cách để hai đứa trẻ có thể ăn uống đàng hoàng nên đã tiêu không ít tiền, hơn nữa hôm đó đến bệnh viện, tiền thuốc cũng phải chi vài tệ, nhất là tiền thuốc chữa mắt của cậu bé, cực kì tốn tiền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện