Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cậu bé không biết tại sao mẹ lại đối xử tốt với mình như vậy, nên cậu bé rất sợ, bởi vì đủ loại trải nghiệm trước đây khiến cậu bé tưởng rằng, trên thế giới này không thể có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với cậu bé như vậy, nên cậu bé chỉ có thể cố gắng làm việc, muốn dùng nó để báo đáp lại mẹ.

Nhưng cậu bé không ngờ rằng mình lại vô dụng như vậy, làm việc cũng không xong, mới trồng được một ít rau đã khiến tay mình nổi đầy mụn nước, còn hại mẹ mới sáng sớm ra đã phải vội vã đến bệnh viện mua thuốc đỏ.

Đại Phúc cúi đầu, giọng nói buồn buồn: “Con xin lỗi.”

Mặc dù trong lòng khó chịu như thế nào, nhưng Thẩm Vi Vi vẫn trực tiếp ôm chặt cậu bé vào lòng. Cô muốn nói với Đại Phúc rằng cô là mẹ, đối xử tốt với con cái là chuyện đương nhiên. Nhưng cô biết đối với một đứa trẻ thiếu đi cảm giác an toàn, câu trả lời như vậy sẽ không khiến cậu bé yên tâm.

“Đại Phúc đã vào lớp một rồi, có câu nói là “nuôi con để dưỡng già” con biết không”

Đại Phúc lắc đầu mù tịt.

“Đại ý là, cha mẹ nuôi con cái để khi về già có con cái phụng dưỡng. Bây giờ mẹ vẫn còn trẻ, chăm sóc cho các con là điều đương nhiên, mà điều các con cần làm chính là trưởng thành thật tốt. Đợi đến khi mẹ già rồi sẽ có chỗ dựa dẫm.”

Thẩm Vi Vi cười nói: “Nếu như bây giờ con chỉ chăm chăm làm việc để mình bị ốm, vậy mẹ già rồi thì phải làm sao?”

Đại Phúc rất thông minh, những lời này cậu bé chỉ nghe một lần là hiểu.

Đôi lông mày vốn đang nhíu chặt lại đã dãn ra. Hóa ra là như vậy, mẹ đối xử tốt với cậu bé là hy vọng cậu có thể trưởng thành thật tốt để sau này báo đáp mẹ.



Có những đứa trẻ nghe thấy những lời này có lẽ sẽ buồn, bởi vì thứ chúng thích là sự yêu thương vô điều kiện của cha mẹ. Nhưng Đại Phúc không như vậy, cậu bé nghe thấy những lời này xong thì đôi mắt lập tức sáng lên, khuôn mặt nhỏ căng lên, nghiêm túc nói: “Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.”

“Được, vậy mẹ sẽ tin tưởng vào Đại Phúc.”

Thấy cậu bé cuối cùng cũng lấy lại được sức sống trước đây, Thẩm Vi Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bảo cậu bé đi ngủ, còn mình thì bắt đầu xử lí đống măng mang về từ trong núi.

Đống măng này đã quá già không thể ăn, chỉ có thể mang về bón phân cho đất, nhưng lớp vỏ ngoài của măng có thể dùng làm đế giày.

Lúc ở quê cô từng thấy những đôi giày được làm từ vỏ măng và quần áo cũ đi rất thoải mái, đúng lúc giày của hai đứa nhỏ sắp hỏng, cô sẽ làm vài đôi cho hai đứa.

Ở nhà có rất nhiều quần áo cũ, Thẩm Vi Vi lấy ra một đống từ nhà kho, cho vào giỏ rồi chuẩn bị ra ngoài.

Thẩm Vi Vi không biết làm giày, nhưng Đỗ Tiểu Quyên biết, đúng lúc có thể nhờ cô ấy dạy cho.

Kết quả vừa tới cửa đã nhìn thấy một bóng người xa lạ đi tới.

“Tiểu Thẩm đấy à, cô là vợ của lữ đoàn trưởng Trương, cháu gọi thím là thím Hà là được, cháu đang chuẩn bị đi đâu à?”

Trước đây lữ đoàn trưởng Trương để Trình Diễm rời đi vì có nhiệm vụ gấp, nên trong lòng có chút áy náy, đợi đến khi thím Thẩm trở về từ nhà mẹ đẻ, ông ấy bảo thím đến xem Thẩm Vi Vi, nếu như có gì đó không quen, vừa hay có thể chiếu cố được.

“Chào thím Thẩm, mời ngồi.” Thẩm Vi Vi nói xong, chuẩn bị đi bê ghế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện