Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cháu đừng làm việc nữa, lúc thím đến cháu vừa mới tỉnh lại, nhất định phải để ý đến sức khỏe.”
Nói như vậy, thím Thẩm cũng không phải xa lạ gì với Thẩm Vi Vi, trước đây bà ấy còn có ý muốn giới thiệu Trình Diễm với cháu gái của mình, nhưng vừa mới nói ra đã bị Trình Diễm từ chối.
Sau khi Trình Diễm rời đi, lữ đoàn trưởng Trương bảo với bà ấy đừng có giới thiệu lung tung, Trình Diễm người ta đã có người yêu rồi, hơn nữa tình cảm của hai người cũng vô cùng tốt.
Lúc đó bà ấy còn nghĩ, kiểu người vừa lạnh lùng vừa ít nói như Trình Diễm thì có thể có tình cảm tốt với người nữ đồng chí như thế nào.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Vi Vi bà ấy cuối cùng cũng hiểu, cô gái xinh xắn như vậy, đừng nói đến kiểu đàn ông như Trình Diễm, ngay cả đến người đàn bà lớn tuổi như bà ấy cũng không thể không thích được.
Sợ ánh mắt nhiệt tình của mình sẽ làm cô gái sợ hãi, thím Hà cúi đầu nhìn cái giỏ: “Nhiều vỏ măng như vậy, cháu muốn làm đế giày à?”
“Thím biết làm ạ?” Thẩm Vi Vi có hơi ngạc nhiên: “Cháu không biết làm, nên muốn đi hỏi người khác.”
“Không cần hỏi nữa, để thím dạy cháu, tay nghề của thím giỏi lắm.” Thím Hà cười nói.
Tay nghề của thím ấy quả thực rất giỏi, thím vừa cúi đầu làm vừa giải thích, Thẩm Vi Vi còn chưa kịp phản ứng lại, thím đã làm xong rồi.
Thím Hà sợ cô sốt ruột: “Cái này không dễ học vậy đâu, nhưng mà thím mới làm có một nửa thôi, cháu cứ dùng vải đắp từ từ vào là được, muốn dày bao nhiêu thì làm dày bấy nhiêu.”
“Cái này thì cháu biết.” Thẩm Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà còn có bán thành phẩm.
Bọn trẻ còn nhỏ, chân vẫn còn non nớt, nhất là Tiểu An, cả ngày lúc nào cũng muốn chạy nhảy nô đùa, đế giày phải dày một chút thì mới thoải mái.
Thím Hà thấy cô không hề tiếc vải, thím lại càng hài lòng, thầm nghĩ Tiểu Thẩm này nhìn có vẻ mảnh mai yếu ớt nhưng lại là một người mẹ tốt, xem ra Tiểu Trình cũng thật có phúc.
Hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã làm xong đế giày, thím Hà đứng dậy định đi về, trước khi về còn lấy một miếng thịt bò muối từ trong giỏ ra, nhất quyết nhét cho Thẩm Vi Vi.
“Mau cần lấy, cháu vừa mới tỉnh, cần phải bổ sung dinh dưỡng, trong nhà còn có hai đứa trẻ, nhất định phải ăn uống đàng hoàng mới được, đừng có mà khách sáo với thím.”
Bây giờ thịt bò là đồ quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, trong thôn có con bò ngã chết, thím Hà phải móc nối quan hệ thì mới mua được, người bình thường thím không nỡ cho, nhưng Trình Diễm vốn là hậu bối mà chồng mình xem trọng, thím cũng rất thích Thẩm Vi Vi, lúc này cho cũng cực kì hào phóng.
Thím nói xong thì rời đi, Thẩm Vi Vi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nói vọng theo câu cảm ơn, lòng thầm nghĩ mình phải dùng cái gì để trả lại ân tình.
Thím Hà vừa vào đến cửa nhà, đúng lúc gặp lữ đoàn trưởng Trương trở về: “Thế nào, sức khỏe của vợ Tiểu Trình vẫn khỏe chứ?”
“Cũng khỏe, chỉ là sắc mặt không tốt cho lắm, đợi hôm nào tôi đến hợp tác xã cung tiêu mua ít đường nâu gửi cho con bé.” Thím Hà cười nói.
Lữ đoàn trưởng Trương tò mò nhìn thím: “Bà làm gì mà vui vậy?”
“Không có gì, chỉ là thấy con người Tiểu Thẩm rất tốt, người xinh xắn nói năng cũng dễ nghe, tôi rất thoải mái.” Thím Hà nói xong bỗng nhiên nhớ đến chuyện tuyển giáo viên cho trường tiểu học của quân khu: “Hay là để Tiểu Thẩm đi thử xem?”
“Cháu đừng làm việc nữa, lúc thím đến cháu vừa mới tỉnh lại, nhất định phải để ý đến sức khỏe.”
Nói như vậy, thím Thẩm cũng không phải xa lạ gì với Thẩm Vi Vi, trước đây bà ấy còn có ý muốn giới thiệu Trình Diễm với cháu gái của mình, nhưng vừa mới nói ra đã bị Trình Diễm từ chối.
Sau khi Trình Diễm rời đi, lữ đoàn trưởng Trương bảo với bà ấy đừng có giới thiệu lung tung, Trình Diễm người ta đã có người yêu rồi, hơn nữa tình cảm của hai người cũng vô cùng tốt.
Lúc đó bà ấy còn nghĩ, kiểu người vừa lạnh lùng vừa ít nói như Trình Diễm thì có thể có tình cảm tốt với người nữ đồng chí như thế nào.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Vi Vi bà ấy cuối cùng cũng hiểu, cô gái xinh xắn như vậy, đừng nói đến kiểu đàn ông như Trình Diễm, ngay cả đến người đàn bà lớn tuổi như bà ấy cũng không thể không thích được.
Sợ ánh mắt nhiệt tình của mình sẽ làm cô gái sợ hãi, thím Hà cúi đầu nhìn cái giỏ: “Nhiều vỏ măng như vậy, cháu muốn làm đế giày à?”
“Thím biết làm ạ?” Thẩm Vi Vi có hơi ngạc nhiên: “Cháu không biết làm, nên muốn đi hỏi người khác.”
“Không cần hỏi nữa, để thím dạy cháu, tay nghề của thím giỏi lắm.” Thím Hà cười nói.
Tay nghề của thím ấy quả thực rất giỏi, thím vừa cúi đầu làm vừa giải thích, Thẩm Vi Vi còn chưa kịp phản ứng lại, thím đã làm xong rồi.
Thím Hà sợ cô sốt ruột: “Cái này không dễ học vậy đâu, nhưng mà thím mới làm có một nửa thôi, cháu cứ dùng vải đắp từ từ vào là được, muốn dày bao nhiêu thì làm dày bấy nhiêu.”
“Cái này thì cháu biết.” Thẩm Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà còn có bán thành phẩm.
Bọn trẻ còn nhỏ, chân vẫn còn non nớt, nhất là Tiểu An, cả ngày lúc nào cũng muốn chạy nhảy nô đùa, đế giày phải dày một chút thì mới thoải mái.
Thím Hà thấy cô không hề tiếc vải, thím lại càng hài lòng, thầm nghĩ Tiểu Thẩm này nhìn có vẻ mảnh mai yếu ớt nhưng lại là một người mẹ tốt, xem ra Tiểu Trình cũng thật có phúc.
Hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã làm xong đế giày, thím Hà đứng dậy định đi về, trước khi về còn lấy một miếng thịt bò muối từ trong giỏ ra, nhất quyết nhét cho Thẩm Vi Vi.
“Mau cần lấy, cháu vừa mới tỉnh, cần phải bổ sung dinh dưỡng, trong nhà còn có hai đứa trẻ, nhất định phải ăn uống đàng hoàng mới được, đừng có mà khách sáo với thím.”
Bây giờ thịt bò là đồ quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, trong thôn có con bò ngã chết, thím Hà phải móc nối quan hệ thì mới mua được, người bình thường thím không nỡ cho, nhưng Trình Diễm vốn là hậu bối mà chồng mình xem trọng, thím cũng rất thích Thẩm Vi Vi, lúc này cho cũng cực kì hào phóng.
Thím nói xong thì rời đi, Thẩm Vi Vi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nói vọng theo câu cảm ơn, lòng thầm nghĩ mình phải dùng cái gì để trả lại ân tình.
Thím Hà vừa vào đến cửa nhà, đúng lúc gặp lữ đoàn trưởng Trương trở về: “Thế nào, sức khỏe của vợ Tiểu Trình vẫn khỏe chứ?”
“Cũng khỏe, chỉ là sắc mặt không tốt cho lắm, đợi hôm nào tôi đến hợp tác xã cung tiêu mua ít đường nâu gửi cho con bé.” Thím Hà cười nói.
Lữ đoàn trưởng Trương tò mò nhìn thím: “Bà làm gì mà vui vậy?”
“Không có gì, chỉ là thấy con người Tiểu Thẩm rất tốt, người xinh xắn nói năng cũng dễ nghe, tôi rất thoải mái.” Thím Hà nói xong bỗng nhiên nhớ đến chuyện tuyển giáo viên cho trường tiểu học của quân khu: “Hay là để Tiểu Thẩm đi thử xem?”
Danh sách chương