Cố Linh rũ hai mắt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp thần sắc nhàn nhạt, nói : “Nếu ngài đối xử tốt với tôi, tôi liền giao lại tiền an ủi của mẹ tôi cho ngài đi. Hiện tại tôi đã hai mươi, ngày hôm nay còn phải thay thế Cố Á đi hải đảo, còn không biết đời này có trở về được hay không đâu!”
Tôn Tú Lan cùng Cố Trường Kiện đương nhiên không muốn lấy ra số tiền này, nhưng bây giờ, thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng như hổ rình mồi, Cố Trường Kiện liền biết nếu ông ta không bỏ số tiền này ra, thì không xong. Cuối cùng ông ta ngại mất mặt mũi, chỉ có thể bảo Tôn Tú Lan đi lấy tiền.
Nhưng hiện tại trong nhà bọn họ tổng cộng chỉ có hơn một ngàn đồng, bây giờ lấy ra 900 đồng, như vậy chỉ còn lại hơn một trăm đồng mà thôi.
Tôn Tú Lan thật sự luyến tiếc, không muốn lấy ra. Cố Trường Kiện liền cùng bà ta đi vào trong buồng trong, thấp giọng răn dạy : “Cần phải đưa số tiền này cho con nhóc kia! Bà có biết nếu tôi thăng chức lên phó xưởng trưởng thì một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Chỉ ăn hoa hồng thôi thì một năm cũng đã có thể kiếm trở lại số tiền này rồi. Nếu để chuyện này nháo loạn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến việc tôi thăng chức lên phó xưởng trưởng. Lúc đó tôi để cho bà đẹp mặt!”
Tôn Tú Lan bị chồng giáo huấn một trận, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giả bộ tươi cười mang ra 900 đồng bọc trong khăn tay đưa qua cho Cố Linh.
“Linh Linh, ba mẹ chính là đau con nhất, thư ký Mã cùng dì Trần nhìn xem, chỉ cần con bé mở miệng, chúng tôi sẽ không bao giờ từ chối con bé.”
Cố Trường Kiện cũng ở bên cạnh cười nói: “Thư ký Mã, ngài yên tâm, lúc trước tôi cùng Tú Lan kết hôn, cũng chính là vì nhìn trúng cô ấy là một người thiện lương, đau Linh Linh, sao có thể đối xử không tốt với Linh Linh ?”
Thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng liếc nhau, nếu như tiền cùng trang sức đã tới trong tay của Cố Linh rồi, vậy thì bọn họ cũng liền an tâm. Hai người còn bận rộn nhiều việc, vì vậy cũng không nói nhiều, đứng dậy ra về. Chỉ là khi hai người vừa mói đi tới cửa, không biết ở chỗ nào có một nam nhân râu ria xồm xoàm, quần áo bẩn thỉu, mặt đầy lệ khí vọt ra tới! Nam nhân này đúng là Trần Đại Trụ, hắn dựa theo địa chỉ trong điện thoại liền tìm được đến Cố gia. Trần Đại Trụ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Trường Kiện đang đứng sóng vai cùng Tôn Tú Lan!
Trần Đại Trụ vén tay áo lên, liền vọt vào trong Cố gia. Hắn ta nhìn thấy Cố Trường Kiện cao to, vì vậy không dám xông thẳng vào ông ta. Trần Đại Trụ liền đi đến chỗ Tôn Tú Lan, nắm lấy cổ áo của bà ta.
“Con mụ này, không phải mày nói, mang theo Á Á vào trong thành phố làm bảo mẫu hay sao? Rất tốt a! Thì ra mày đến thành phố để hầu ngủ cho đàn ông! Mày còn nhớ rõ mày còn có chồng là Trần Đại Trụ ở quê quán hay không? Mày là loại không biết xấu hổ! Á Á không phải là kết quả mày đi loạn ở bên ngoài chứ? Tao đã nói, tại sao mới kết hôn chư đến một tháng mà mày đã mang thai? Rất tốt, mày dám chơi lão tử! Lão tử đánh chết mày!”
Tiếng mắng của Trần Đại Trụ oang oang, làm cho thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng đều ngạc nhiên. Cố Trường Kiện bước lên một bước ngăn lại Trần Đại Trụ: “Mày là thổ phỉ ở đâu tới đây? Mày muốn làm gì?”
Tôn Tú Lan cùng Cố Trường Kiện đương nhiên không muốn lấy ra số tiền này, nhưng bây giờ, thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng như hổ rình mồi, Cố Trường Kiện liền biết nếu ông ta không bỏ số tiền này ra, thì không xong. Cuối cùng ông ta ngại mất mặt mũi, chỉ có thể bảo Tôn Tú Lan đi lấy tiền.
Nhưng hiện tại trong nhà bọn họ tổng cộng chỉ có hơn một ngàn đồng, bây giờ lấy ra 900 đồng, như vậy chỉ còn lại hơn một trăm đồng mà thôi.
Tôn Tú Lan thật sự luyến tiếc, không muốn lấy ra. Cố Trường Kiện liền cùng bà ta đi vào trong buồng trong, thấp giọng răn dạy : “Cần phải đưa số tiền này cho con nhóc kia! Bà có biết nếu tôi thăng chức lên phó xưởng trưởng thì một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Chỉ ăn hoa hồng thôi thì một năm cũng đã có thể kiếm trở lại số tiền này rồi. Nếu để chuyện này nháo loạn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến việc tôi thăng chức lên phó xưởng trưởng. Lúc đó tôi để cho bà đẹp mặt!”
Tôn Tú Lan bị chồng giáo huấn một trận, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giả bộ tươi cười mang ra 900 đồng bọc trong khăn tay đưa qua cho Cố Linh.
“Linh Linh, ba mẹ chính là đau con nhất, thư ký Mã cùng dì Trần nhìn xem, chỉ cần con bé mở miệng, chúng tôi sẽ không bao giờ từ chối con bé.”
Cố Trường Kiện cũng ở bên cạnh cười nói: “Thư ký Mã, ngài yên tâm, lúc trước tôi cùng Tú Lan kết hôn, cũng chính là vì nhìn trúng cô ấy là một người thiện lương, đau Linh Linh, sao có thể đối xử không tốt với Linh Linh ?”
Thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng liếc nhau, nếu như tiền cùng trang sức đã tới trong tay của Cố Linh rồi, vậy thì bọn họ cũng liền an tâm. Hai người còn bận rộn nhiều việc, vì vậy cũng không nói nhiều, đứng dậy ra về. Chỉ là khi hai người vừa mói đi tới cửa, không biết ở chỗ nào có một nam nhân râu ria xồm xoàm, quần áo bẩn thỉu, mặt đầy lệ khí vọt ra tới! Nam nhân này đúng là Trần Đại Trụ, hắn dựa theo địa chỉ trong điện thoại liền tìm được đến Cố gia. Trần Đại Trụ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Trường Kiện đang đứng sóng vai cùng Tôn Tú Lan!
Trần Đại Trụ vén tay áo lên, liền vọt vào trong Cố gia. Hắn ta nhìn thấy Cố Trường Kiện cao to, vì vậy không dám xông thẳng vào ông ta. Trần Đại Trụ liền đi đến chỗ Tôn Tú Lan, nắm lấy cổ áo của bà ta.
“Con mụ này, không phải mày nói, mang theo Á Á vào trong thành phố làm bảo mẫu hay sao? Rất tốt a! Thì ra mày đến thành phố để hầu ngủ cho đàn ông! Mày còn nhớ rõ mày còn có chồng là Trần Đại Trụ ở quê quán hay không? Mày là loại không biết xấu hổ! Á Á không phải là kết quả mày đi loạn ở bên ngoài chứ? Tao đã nói, tại sao mới kết hôn chư đến một tháng mà mày đã mang thai? Rất tốt, mày dám chơi lão tử! Lão tử đánh chết mày!”
Tiếng mắng của Trần Đại Trụ oang oang, làm cho thư ký Mã cùng Trần Tuyết Phượng đều ngạc nhiên. Cố Trường Kiện bước lên một bước ngăn lại Trần Đại Trụ: “Mày là thổ phỉ ở đâu tới đây? Mày muốn làm gì?”
Danh sách chương