Trần Đại Trụ một phen đẩy Cố Trường Kiện ra, tiếp tục gào rống : “Tao là người đàn ông của Tôn Tú Lan! Hai mươi năm trước cô ta dỗ dành tao ly hôn, hàng tháng đều sẽ gửi tiền cho tao, nửa năm sẽ trở về phục vụ lão tử ngủ, lão tử liền tin cô ta. Đồng ý cho cô ta tới thành phố làm bảo mẫu! Nhưng cô ta lừa tao. Mày là thằng ngủ cùng con đàn bà của lão tử đúng không? Lão tử đánh chết mày!”
Bởi vì tiếng của Trần Đại Trụ quá lớn, hàng xóm xung quanh bắt đầu tới xem náo nhiệt, cả một đám chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đúng vậy, mấy năm nay tôi đều thấy Tú Lan cứ đến nửa năm lại xa nhà một chuyến, hơn nữa, mỗi tháng sẽ đến bưu cục gửi tiền, tôi gặp cô ta rất nhiều lần.”
“Tấm tắc, Tôi cũng nhiều lần thắc mắc không biết chồng trước của cô ta làm gì, nhưng chưa bao giờ thấy cô ta nói qua. Tôi còn nghĩ, mặc dù hai người đã ly hôn nhưng cũng không đến mức chồng trước hoàn toàn mặc kệ con cái của mình nhà. Nhưng Cố Á khi đến Cố gia mới sửa sang họ Cố… Cái này, sẽ không giống như người đàn ông kia nói chứ? Tôn Tú Lan chẳng lẽ đã sớm có quan hệ cùng Cố Trường Kiện rồi sao? Cố Á chẳng lẽ là con gái ruột của Cố Trường Kiện?”
“Không có khả năng đi! Lúc ấy Dương San còn sống a, Cố Linh chỉ lớn hơn so với Cố Á nửa năm mà thôi. Chẳng lẽ lúc Dương San mang thai, Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan đã làm tới rồi?”
Tiếng nghị luận của mọi người ở chung quanh càng lúc càng lớn, Trần Tuyết Phượng phẫn hận, quay đầu chỉ vào Cố Trường Kiện mắng : “Tốt cho một Cố Trường Kiện! Lúc Dương San mang thai, tôi đã rất nhiều lần bắt gặp cô ấy khóc một mình, cô ấy nói với tôi, anh luôn thường xuyên buổi tối không về ngủ. Thì ra lúc ấy anh đã có người ở bên ngoài! Còn Tôn Tú Lan cũng là loại đàn bà không biết xấu hổ. Tôi hiện tại hoài nghi, Dương San có phải bị hai người hại chết hay không a?”
Tôn Tú Lan sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể giải thích yếu ớt : “Tôi không có, tôi không phải, Trường Kiện, anh phải tin tưởng em…”
Nhưng lúc này, không ai tin tưởng bà ta! Cố Trường Kiện hoài nghi bà ta đều đặn hàng tháng gửi tiền cho Trần Đại Trụ, rồi nửa năm lại về quê bồi ngủ cho Trần Đại Trụ.
Mà Trần Đại Trụ lại thống hận Tôn Tú Lan đã lừa hắn để ly hôn, lừa hắn về việc Á Á là con của hắn. Cái nón xanh này hắn đã phả mang từ sớm rồi!
Hàng xóm xung quanh chính là lắc đầu cười nhạo. Cố Trường Kiện tức giận đến phát run, còn Trần Đại Trụ đuổi đánh Tôn Tú Lan. Hắn ta tàn nhẫn, một lòng muốn đánh chết Tôn Tú Lan.
Cố Á chỉ có thể nhanh chóng đứng ra che chở cho mẹ mình, Cố Tiểu Bân ở bên cạnh khóc lớn.
Mà Cố Linh thừa dịp lúc này, không ai chú ý lấy đi hành lý đồ đạc mà Tôn Tú Lan đã chuẩn bị sẵn cho Cố Á.
Cố Linh bỏ đi toàn bộ quần áo của Cố Á ở bên trong, thay vào đó là quần áo của chính mình, còn những thứ khác như phiếu ăn rồi đồ đạc linh tinh tất nhiên cô sẽ không cần lấy ra rồi.
Bởi vì tiếng của Trần Đại Trụ quá lớn, hàng xóm xung quanh bắt đầu tới xem náo nhiệt, cả một đám chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đúng vậy, mấy năm nay tôi đều thấy Tú Lan cứ đến nửa năm lại xa nhà một chuyến, hơn nữa, mỗi tháng sẽ đến bưu cục gửi tiền, tôi gặp cô ta rất nhiều lần.”
“Tấm tắc, Tôi cũng nhiều lần thắc mắc không biết chồng trước của cô ta làm gì, nhưng chưa bao giờ thấy cô ta nói qua. Tôi còn nghĩ, mặc dù hai người đã ly hôn nhưng cũng không đến mức chồng trước hoàn toàn mặc kệ con cái của mình nhà. Nhưng Cố Á khi đến Cố gia mới sửa sang họ Cố… Cái này, sẽ không giống như người đàn ông kia nói chứ? Tôn Tú Lan chẳng lẽ đã sớm có quan hệ cùng Cố Trường Kiện rồi sao? Cố Á chẳng lẽ là con gái ruột của Cố Trường Kiện?”
“Không có khả năng đi! Lúc ấy Dương San còn sống a, Cố Linh chỉ lớn hơn so với Cố Á nửa năm mà thôi. Chẳng lẽ lúc Dương San mang thai, Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan đã làm tới rồi?”
Tiếng nghị luận của mọi người ở chung quanh càng lúc càng lớn, Trần Tuyết Phượng phẫn hận, quay đầu chỉ vào Cố Trường Kiện mắng : “Tốt cho một Cố Trường Kiện! Lúc Dương San mang thai, tôi đã rất nhiều lần bắt gặp cô ấy khóc một mình, cô ấy nói với tôi, anh luôn thường xuyên buổi tối không về ngủ. Thì ra lúc ấy anh đã có người ở bên ngoài! Còn Tôn Tú Lan cũng là loại đàn bà không biết xấu hổ. Tôi hiện tại hoài nghi, Dương San có phải bị hai người hại chết hay không a?”
Tôn Tú Lan sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể giải thích yếu ớt : “Tôi không có, tôi không phải, Trường Kiện, anh phải tin tưởng em…”
Nhưng lúc này, không ai tin tưởng bà ta! Cố Trường Kiện hoài nghi bà ta đều đặn hàng tháng gửi tiền cho Trần Đại Trụ, rồi nửa năm lại về quê bồi ngủ cho Trần Đại Trụ.
Mà Trần Đại Trụ lại thống hận Tôn Tú Lan đã lừa hắn để ly hôn, lừa hắn về việc Á Á là con của hắn. Cái nón xanh này hắn đã phả mang từ sớm rồi!
Hàng xóm xung quanh chính là lắc đầu cười nhạo. Cố Trường Kiện tức giận đến phát run, còn Trần Đại Trụ đuổi đánh Tôn Tú Lan. Hắn ta tàn nhẫn, một lòng muốn đánh chết Tôn Tú Lan.
Cố Á chỉ có thể nhanh chóng đứng ra che chở cho mẹ mình, Cố Tiểu Bân ở bên cạnh khóc lớn.
Mà Cố Linh thừa dịp lúc này, không ai chú ý lấy đi hành lý đồ đạc mà Tôn Tú Lan đã chuẩn bị sẵn cho Cố Á.
Cố Linh bỏ đi toàn bộ quần áo của Cố Á ở bên trong, thay vào đó là quần áo của chính mình, còn những thứ khác như phiếu ăn rồi đồ đạc linh tinh tất nhiên cô sẽ không cần lấy ra rồi.
Danh sách chương