Trời còn chưa sáng, Tiêu Thành An đã thu dọn hành lý và quay trở về quân đội cùng Tiêu Kiến Thiết. Lần này quay về, Tiêu Thành An cảm thấy không nỡ rời đi so với những lần trước đây.

Anh cùng với những người chiến hữu tụ họp đứng đợi ở sân ga rồi lên tàu. Tàu hỏa từ từ chạy xa dần, Tiêu Thành An bắt đầu cảm thấy nhung nhớ, mà Tiêu Kiến Thiết cũng có chút suy nghĩ vẩn vơ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cho tới khi ăn bữa trưa, Tiêu Thành An lấy nước tương trộn cơm mà An Nhiên làm cho anh ra, vừa mở nắp chai, một mùi cay nồng rất thơm ngay lập tức xộc thẳng ra ngoài.

Một số đồng đội, bao gồm cả Tiêu Kiến Thiết cũng đều nhìn vào chiếc chai trong tay của Tiêu Thành An, chiếc chai trong suốt, nhìn thấy được lớp dầu màu đỏ, thấp thoáng còn thấy được cả thịt viên cùng hạt lạc và mè bên trong, làm cho người ta nhìn thấy mà chảy cả nước miếng.

Một vài người đồng đội nhìn sang Tiêu Thành An, bày ra ánh mắt y hệt của loài sói. Một người trong số họ gọi là Vương Huân đã hỏi Tiêu Thành An: “An Tử, đừng keo kiệt như vậy, để cho chúng tôi một ít với, nước tương này trông ngon quá.”

Những người khác cũng lộ ra biểu cảm y hệt như anh ấy. Tiêu Thành An nhìn về phía mọi người, lại nhìn vào chai nước tương trong tay, có chút không nỡ cho nhưng đều là đồng đội nên cũng chẳng còn cách nào khác. Anh nói: “Vậy nói trước, mỗi người chỉ được lấy một thìa, cái này là người ta đặc biệt làm cho tôi, để chúng ta cùng ăn thì làm hỏng tâm ý của họ.”

Vương Lực nhận được câu trả lời chắc chắn rằng có thể ăn nước tương thì bắt đầu trêu đùa Tiêu Thành An: “Ái chà, còn là người khác đặc biệt làm cho, là ai thế? An Tử, cậu ở địa phương có đối tượng rồi à, tiến độ như thế nào? Lúc nào mới mang cô ấy tới cho chúng tôi gặp vậy?” Tất cả mọi người bên cạnh đều ồn ào trêu chọc.



Tiêu Thành An bị trêu chọc thì đôi tai đỏ bừng lên, anh la to: “Mấy cậu có ăn hay không, nói nhiều như vậy.”

Những người khác đồng thanh nói ăn thì lúc này mới yên tĩnh trở lại. Tiêu Thành An thực sự để cho mỗi người lấy một thìa đúng, không cho nhiều hơn, chính là keo kiệt như vậy.

Vương Lực gắp nước tương kẹp vào giữa bánh bao chay rồi cắn một miếng và bật thốt lên: “Nước tương này quá ngon, thịt bên trong ăn cũng rất ngon, tôi còn chưa được ăn nước tương như này bao giờ. An Tử, đừng keo kiệt nữa, cho anh thêm một thìa. ”

Những người khác cũng muốn được thêm một thìa nữa, Tiêu Thành An nhấn mạnh rằng chỉ được một thìa cuối cùng, mọi người vừa ăn vừa đồng ý, sau đó có chuyện gì ai mà biết được.

Tiêu Kiến Thiết nhìn khung cảnh Tiêu Thành An và các đồng đội thoải mái vui vẻ cười đùa và mắng mỏ nhau, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. An Tử luôn là người dễ dàng hòa nhập với người khác, anh ấy vừa nghĩ vừa cúi đầu cắn một miếng bánh bao chay trong tay mình. Lần này quay về, anh ấy tình cờ gặp được thanh niên trí thức Vương, cô ấy thực sự rất xinh đẹp lại mong manh, anh ấy hận không thể ôm lấy cô ấy trong vòng tay để nâng niu trân trọng. Vẫn phải đợi một thời gian nữa, bây giờ anh ấy còn chưa xác định chính xác được có phải là tên của cô ấy hay không.

Tiêu Thành An cuối cùng cũng không thể giữ lại được nước tương cho mình, trước khi tàu hỏa vào đến ga, thì đã bị lũ sói đó ăn hết sạch.

Anh xuống tàu với vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng đang khóc thầm và suy nghĩ ‘Cô nhóc đặc biệt làm cho tôi, tôi còn chưa ăn đủ, bọn họ thật quá đáng, không để lại một chút nào, nếu như tôi có thể tự mình ăn thì có thể ăn được rất lâu đấy.’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện