An Nhiên không biết Tiêu Thành An bên kia biểu diễn xuất sắc như vậy, cô ở bên này vẫn tiếp tục trôi qua cuộc sống của mình. Nhưng gần đây, bầu không khí của điểm thanh niên tri thức có chút căng thẳng, bởi không hiểu sao lại có tin đồn là thị trấn sắp xây trường học trong thôn.
Mọi người đều có chút nóng nảy, cảm thấy đây chính là cơ hội có thể thoát khỏi lao động tay chân. Ai cũng không tình nguyện ra đồng làm việc, An Nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng chuyện xây trường học còn chưa biết là thật hay giả, nếu như là thật thì mọi người cũng là thân ai nấy lo, người nào có năng lực tốt thì người đó dạy học.
Có thể nói, toàn bộ điểm thanh niên trí thức thì chỉ có An Nhiên tính ra là người thoải mái nhất, coi vạn sự tùy duyên.
Vì đây là thời điểm nông nhàn nên tất cả mọi người đều ở trong điểm thanh niên tri thức, mà An Nhiên lại không muốn chờ mãi ở đây, do hiện giờ, mọi người đều xem nhau như là đối thủ cạnh tranh, mùi thuốc súng nồng nặc.
Vậy nên, An Nhiên quyết đoán chọn lên núi Thanh Sơn đi dạo, hít thở một chút bầu không khí tươi mới trong lành.
Cô đeo chiếc sọt trên lưng và chậm rãi đi lên núi, nghĩ rằng nếu bắt được con chim trĩ thì nướng ăn trên núi. Không lâu sau, An Nhiên đã đi đến nơi lần trước phát hiện ra cây mận, trên cây lúc này chỉ còn sót lại lá cây, ngẫu nhiên có một vài quả mận phát triển không tốt, xem ra nơi này đã được người nào đó chú ý quan tâm rồi.
Không bằng đi dạo vào sâu hơn trong núi, nếu như có nguy hiểm thì tiến vào không gian, xem như không có vấn đề gì lớn, An Nhiên xem nhẹ, bạo gan suy nghĩ.
Cô nắm chặt cây dùi cui điện trong tay, tiếp tục đi sâu vào trong núi, cây cối ở đây càng lúc càng cao lớn và rậm rạp. An Nhiên ngẩng đầu thì đã thấy rất khó để nhìn được bầu trời, cô dùng dùi cui điện đánh bạt bụi cỏ vì sợ là có rắn hoặc loại thú nào đó, nghe thấy âm thanh như vậy có thể làm bọn chúng giật mình chạy đi.
Trên đường cũng không có nguy hiểm gì, đang đi thì An Nhiên nhìn thấy ở đằng xa có một cây đào. Đến gần xem xét, kết quả cô thấy có rất nhiều đào, nhưng quả không lớn lắm, An Nhiên lấy nước rửa một quả và ăn thử một miếng, rất ngọt.
Sau đó cô liền hái tất cả đào xuống, nghĩ có thể để chúng làm đào đóng hộp hoặc là đào phơi khô, đến lúc đó, có thể gửi cho tên ngốc kia một chút qua đường bưu điện. Sao cô gần đây lại luôn nghĩ đến anh vậy, có phải bệnh nhan khống của mình lại nặng thêm rồi không? Khuôn mặt nhỏ của An Nhiên đỏ bừng lên, vừa nghĩ vừa cười ngây ngô.
Sau khi hái đào xong, cô cho hết chỗ đào đó vào trong không gian, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô đào được một ít thảo dược và chút nấm, không có người dân nào ở đây, sản vật thực sự rất phong phú. Cô lại phát hiện được một cây lê được bảo quản rất tốt, sau khi hái hết chúng xuống thì cô cũng cho vào không gian, nghĩ rằng, để chúng ở lại nơi này, rơi xuống đất cũng để làm phân bón, chi bằng để cô nhận lộc cho xong.
An Nhiên không dám vào sâu hơn nữa, giác quan thứ sáu nói với cô rằng nếu còn đi nữa sẽ gặp nguy hiểm. Trước đó, cô đi qua thì thỉnh thoảng có gặp thỏ rừng và chim trĩ chạy qua trong bụi cây, nhưng cô chỉ có thể bất lực, bắt không được, cũng không phát hiện ra lợn rừng, nên đành quay trở về.
Lúc quay về thì An Nhiên đổi một con đường khác xuống núi, cô liếc mắt một cái, sau đó liền dừng lại. Vui mừng trong lòng, kích động nói: “Trời ạ, không phải tôi may mắn như vậy chứ, đây chẳng lẽ là...”
Mọi người đều có chút nóng nảy, cảm thấy đây chính là cơ hội có thể thoát khỏi lao động tay chân. Ai cũng không tình nguyện ra đồng làm việc, An Nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng chuyện xây trường học còn chưa biết là thật hay giả, nếu như là thật thì mọi người cũng là thân ai nấy lo, người nào có năng lực tốt thì người đó dạy học.
Có thể nói, toàn bộ điểm thanh niên trí thức thì chỉ có An Nhiên tính ra là người thoải mái nhất, coi vạn sự tùy duyên.
Vì đây là thời điểm nông nhàn nên tất cả mọi người đều ở trong điểm thanh niên tri thức, mà An Nhiên lại không muốn chờ mãi ở đây, do hiện giờ, mọi người đều xem nhau như là đối thủ cạnh tranh, mùi thuốc súng nồng nặc.
Vậy nên, An Nhiên quyết đoán chọn lên núi Thanh Sơn đi dạo, hít thở một chút bầu không khí tươi mới trong lành.
Cô đeo chiếc sọt trên lưng và chậm rãi đi lên núi, nghĩ rằng nếu bắt được con chim trĩ thì nướng ăn trên núi. Không lâu sau, An Nhiên đã đi đến nơi lần trước phát hiện ra cây mận, trên cây lúc này chỉ còn sót lại lá cây, ngẫu nhiên có một vài quả mận phát triển không tốt, xem ra nơi này đã được người nào đó chú ý quan tâm rồi.
Không bằng đi dạo vào sâu hơn trong núi, nếu như có nguy hiểm thì tiến vào không gian, xem như không có vấn đề gì lớn, An Nhiên xem nhẹ, bạo gan suy nghĩ.
Cô nắm chặt cây dùi cui điện trong tay, tiếp tục đi sâu vào trong núi, cây cối ở đây càng lúc càng cao lớn và rậm rạp. An Nhiên ngẩng đầu thì đã thấy rất khó để nhìn được bầu trời, cô dùng dùi cui điện đánh bạt bụi cỏ vì sợ là có rắn hoặc loại thú nào đó, nghe thấy âm thanh như vậy có thể làm bọn chúng giật mình chạy đi.
Trên đường cũng không có nguy hiểm gì, đang đi thì An Nhiên nhìn thấy ở đằng xa có một cây đào. Đến gần xem xét, kết quả cô thấy có rất nhiều đào, nhưng quả không lớn lắm, An Nhiên lấy nước rửa một quả và ăn thử một miếng, rất ngọt.
Sau đó cô liền hái tất cả đào xuống, nghĩ có thể để chúng làm đào đóng hộp hoặc là đào phơi khô, đến lúc đó, có thể gửi cho tên ngốc kia một chút qua đường bưu điện. Sao cô gần đây lại luôn nghĩ đến anh vậy, có phải bệnh nhan khống của mình lại nặng thêm rồi không? Khuôn mặt nhỏ của An Nhiên đỏ bừng lên, vừa nghĩ vừa cười ngây ngô.
Sau khi hái đào xong, cô cho hết chỗ đào đó vào trong không gian, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô đào được một ít thảo dược và chút nấm, không có người dân nào ở đây, sản vật thực sự rất phong phú. Cô lại phát hiện được một cây lê được bảo quản rất tốt, sau khi hái hết chúng xuống thì cô cũng cho vào không gian, nghĩ rằng, để chúng ở lại nơi này, rơi xuống đất cũng để làm phân bón, chi bằng để cô nhận lộc cho xong.
An Nhiên không dám vào sâu hơn nữa, giác quan thứ sáu nói với cô rằng nếu còn đi nữa sẽ gặp nguy hiểm. Trước đó, cô đi qua thì thỉnh thoảng có gặp thỏ rừng và chim trĩ chạy qua trong bụi cây, nhưng cô chỉ có thể bất lực, bắt không được, cũng không phát hiện ra lợn rừng, nên đành quay trở về.
Lúc quay về thì An Nhiên đổi một con đường khác xuống núi, cô liếc mắt một cái, sau đó liền dừng lại. Vui mừng trong lòng, kích động nói: “Trời ạ, không phải tôi may mắn như vậy chứ, đây chẳng lẽ là...”
Danh sách chương