Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thành viên trong nhà Diệp Thanh Thủy cực kì đơn giản, Ông Diệp và Bà Diệp sinh được hai người con trai, cả hai đều tham gia quân đội, người con trai cả đã anh dũng hy sinh, người con trai còn lại vẫn còn đang làm trong quân đội.

Ông Diệp đã mất mấy năm trước, hiện nay trong nhà chỉ còn ba người phụ nữ. Mặc dù mẹ góa con côi, nhưng may mắn là thuộc gia đình quân đội, trong cả một đại đội lớn cũng có chút tiếng tăm.

Diệp Thanh Thủy đập dập tỏi, rưới thêm vài giọt mỡ lợn, xào món rau lang, rau xanh và bóng dầu. Cô dọn dẹp bát đũa chưa được bao lâu, bà Diệp và mẹ Diệp lần lượt từng người một bước vào nhà bếp ăn cơm, cùng lúc đó, mẹ Diệp sốt sắng nói: “Thủy nhi, lấy thêm một bát nữa.”

“Bạn của Tiểu Tạ hôm nay tới nhà chúng ta ăn tối.”

May mắn thay Diệp Thanh Thủy lúc này là Diệp Thanh Thủy của bốn mươi năm sau xuyên không về, thói quen nấu cơm theo số lượng người ăn đã sớm thay đổi, nếu không lúc này sẽ phải bối rối lắm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những năm này, ở nông thôn, đến nhà người mà không báo trước, lại còn ở lại ăn cơm thì không được phải phép cho lắm.

Diệp Thanh Thủy còn chưa nghĩ ra được là lần ghé thăm này là bạn nào của Tạ Đình Ngọc, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng của anh.

“Anh Ngọc, không làm phiền chứ?” giọng nói của người đàn ông giọng nói vang vọng mang theo nhiệt tình và xuề xòa.

“Ừ.” Tạ Đình Ngọc trả lời ngắn gọn.

Diệp Thanh Thủy ngẩng đầu lên ánh nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đang bước vào, đây… là Thẩm Vệ Dân, anh ta với Tạ Đình Ngọc có mối quan hệ rất tốt, cũng đến từ thủ đô của nước nhà. Theo ấn tượng của Diệp Thanh Thủy, hầu hết những thanh niên trí thức từ thủ đô mắt đều nhìn lên, không coi trọng người nhà quê cho lắm.



Không biết bữa tối hôm nay, có thể làm cho vị “thiếu gia” điều kiện tốt này hài lòng không. Diệp Thanh Thủy thầm mỉa mai.

Cô tự tay đưa cho Thẩm Vệ Dân một bát cơm, cơm độn nhưng cơm nhiều hơn khoai lang, rất có thành ý.

Sau khi Tạ Đình Ngọc ngồi xuống vặn nắp chai rượu, Diệp Thanh Thủy liếc nhìn, cô nhận ra nhãn hiệu này: Trúc Diệp Thanh, một sản phẩm của Sơn Tây, nhập khẩu rượu thanh lâu dài, Người Sơn Tây thạo ủ giấm giỏi ủ rượu, một chai có giá ba đồng năm hào. Trong công xã Hồng Kỳ mỗi một công điểm đạt một hào ba, nhân công xã của đại đội mỗi ngày có thể kiếm tám công điểm. Kiếp trước cô không biết sợ là gì, lúc này Diệp Thanh Thủy chỉ cảm thấy Tạ Đình Ngọc khá hào phóng.

Tạ Đình Ngọc cầm chai rượu màu xanh nhạt, thứ rượu trong vắt từ từ được rót vào chiếc bát Đại Hải bằng gốm sứ của nhà họ Diệp. Phong thái nhẹ nhàng này khiến Thẩm Vệ Dân vốn bộp chộp cũng phải im lặng phần nào, bỗng anh ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Thủy trong ba giây.

Có vẻ như tâm cơ của người phụ nữ muốn tính kế kết hôn với Tạ Đình Ngọc đã bị nhìn thấu.

 Có vẻ như muốn bày tỏ điệu bộ bênh vực kẻ yếu thay người anh em.

Thẩm Vệ Dân muốn nói rất nhiều, anh ta gắp một miếng thịt kho tàu vào bát: “Tôi gọi cô là đồng chí Diệp được không?”

“Đồng chí Diệp, đừng nhìn cái vẻ hấp dẫn bây giờ của Ngọc của chúng tôi, kén chọn lắm. Anh ấy hồi nhỏ có thể khiến cho nhiều người không thích. Không thích thịt mỡ chỉ thích thịt nạc, à, nạc quá cũng không được nhé, thịt nạc vai là anh ấy thích ăn nhất. Hồi nhỏ mẹ anh ấy cũng buồn phiền lắm, hận không đem vứt bỏ đi được ấy. Ăn cơm thì khó nuốt, mì thì lại không thích ăn, chú của chúng tôi nhờ người mua sữa bột về anh cũng không thèm nhìn lấy một lần. Ngày sau á mà…”

Anh ta rề rà nói: “Vậy thì phiền cô chăm sóc cho anh ấy nhiều hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện