Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhà họ Diệp có điều kiện gì cơ chứ? Nhà đơn giản, phòng ốc đơn sơ, ăn cơm đến đèn dầu còn không dám đốt, tường của nhà bếp bị củi lửa hun khói đến xám đen lại, ngày kết hôn, Thẩm Vệ Dân đến chỉ thấy một màu đen kịt, không biết Tạ Đình Ngọc trở về Bắc Kinh nói với ba mẹ như thế nào. Có trách thì trách người phụ nữ nông thôn này quá tâm cơ, càng đấu càng mạnh, cả đàn ông thấy cũng sợ hãi.

Thẩm Vệ Dân nghi ngờ rằng người phụ nữ này vì nghèo hàn nên mới bấu víu vào anh Ngọc.

Những người có văn hóa này chửi người, không từ thô tục. Diệp Thanh Thủy nghe vậy nhịn không nổi chửi thầm một câu. Nếu không phải là lúc cả nhà đang cùng nhau ăn cơm, Diệp Thanh Thủy có thể dạy Thẩm Vệ Dân một bài học.

May mà bà Diệp và mẹ Diệp rất niềm nở, thản nhiên ăn thịt kho tàu, không thiết ngẩng đầu nhìn anh ta.

Thịt thật thơm, ăn thật ngon! Hai người phụ nữ không thể nghe thấy gì khác nữa, cắm đầu cắm cổ ăn.

Lợi dụng việc Tạ Đình Ngọc không thích ăn thịt mỡ ban nãy, Diệp Thanh Thủy nhanh tay gắp thêm vài miếng thịt cho bà Diệp và mẹ Diệp, gắp đến mức trong bát vẫn còn vài miếng mới dừng tay.

Cô vẫn nhẹ nhàng nói: “Thịt nạc vai ạ? Thịt nạc vai của một con lợn không quá mười cân. Tuy nhiên, chỉ là thịt nạc vai ăn không có mỡ thôi, cũng không có gì đặc sắc. Anh ăn thử thịt Đông Pha này xem sao?”

“Chưa gì đã có vẻ xem thường thịt mỡ thế, mấy người đọc sách như các anh không phải thích có sao nói vậy hay sao. Anh cũng thử một miếng xem? Vì anh Ngọc không thích, tôi cứ thế mà gắp nhiều hơn cho bà và mẹ tôi.”

Cô vừa nói vừa nhiệt tình gắp một miếng thịt vào bát của Thẩm Vệ Dân.

Tạ Đình Ngọc vốn im lặng, thấy rằng thịt trên bàn được phân chia không còn bao nhiêu nữa. Anh lặng lẽ rót rượu cho Thẩm Vệ Quốc, cuối cùng mở miệng: “Ăn đi, bát thịt này không ngăn được cái miệng cậu sao?”



Thẩm Vệ Dân biết anh đang không vui, ngậm miệng lại. Anh ta đặc biệt vì người anh em của mình nói câu bất bình mà đến đây, cả bát rượu cũng không uống. Cả món thịt do Diệp Thanh Thủy tự tay làm, anh ta không thèm ăn thêm một miếng. Nhưng, Thẩm Vệ Dân nhanh chóng không nói nên lời…

Thịt đỏ như men chạm vào đầu lưỡi, miếng thịt béo ngậy mềm mềm đưa vào miệng Thẩm Vệ Dân sộc lên mùi dầu vừng, hương vị ngọt ngào tròn đầy từ từ tan biến, chiếm hết mọi giác quan của Thẩm Vệ Dân.

Vị giác của anh ta như muốn bùng nổ, nước miếng của anh ta tiết ra nhanh chóng bao trùm lấy miếng thịt. Dùng răng nhai miếng thịt, lớp thịt mỡ nhẹ nhàng tan ra, phần thịt nạc dai dai, nhưng hàm răng vội nhai ngấu nghiến, cả khoang miệng tràn đầy vị ngọt thơm.

Diệp Thanh Thủy nhìn trọn biểu cảm của Thẩm Vệ Dân, trên mặt cô thấp thoáng nụ cười, trong lòng… ừm.

Cô tiếc nuối gắp một miếng cho vào miệng, tiếc nuối nói: “Xem ra mấy miếng cuối để cho anh Ngọc nhé.”

“Có vẻ như anh không thích món thịt Đông Pha do tôi làm.”

Thẩm Vệ Dân Trên thực ra vẫn thích món này, nhưng anh ta muốn giữ thể diện, vì vậy anh ta không muốn nói gì.

Khóe môi Tạ Đình Ngọc nhếch lên khiến ánh mắt cũng dịch chuyển, cuối cùng nở nụ cười, anh gắp một miếng nếm thử, hương vị thật sự rất ngon.

Thẩm Vệ Dân nhíu mày, nhìn anh Ngọc của anh ta ăn từng miếng một, ăn hết sạch.

Ăn cơm tối xong, mẹ Diệp chủ động chủ động cần mẫn làm việc, để Diệp Thanh Thủy thảnh thơi ngồi chơi.

“Mấy đứa thanh niên cứ nói chuyện đi nhé. Đồng chí Thẩm đã tốt nghiệp trung học, đầy một bụng chữ, Thủy nhi con học hỏi người ta nhiều vào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện