Hai bên đều có người chọn, Giang Hựu Đào đặt đồ vật vào vị trí trống giường nhỏ bên trong.

Vừa mới đặt đồ xuống, bên ngoài vang lên một giọng nam, Lý Vân Anh đáp lại một tiếng, nói với bọn họ.

“Đi thôi, cầm theo hộp cơm, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Mở cửa đi đến gian giữa nối liền ký túc xá nam nữ thanh niên trí thức, ở trên bàn đã dọn xong đồ ăn, vừa mới ngồi xuống, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, mọi người nhìn về phía tiếng động, một cô gái mặc áo sơ mi trắng quần kaki màu lam.

Gương mặt trứng ngỗng mắt phượng, giọng nói cực kỳ trong trẻo.

“Cố gắng đi thật nhanh, cuối cùng cũng đuổi kịp, tôi từ nhà dì mình mang theo chút lòng gà đến thêm đồ ăn cho mọi người, xem như là đón gió tẩy trần cho các đồng chí mới.”

Gần như chính vào lúc đó, hệ thống ăn dưa đã lâu không có động tĩnh gì cũng nhảy ra.

“Đinh ~~ Hệ thống ăn dưa vì ký chủ phục vụ, đo lường đến nữ chính Cố Niệm Vi “Thập niên 70 mẹ kế mang theo trăm vạn vật tư”, hiện tại vì ký chủ tái nhậm cốt truyện.”

Thanh tiến độ kẹt ở số 81 sau đó không nhúc nhích.

Lúc này đây ánh mắt Giang Hựu Đào nhìn Cố Niệm Vi gần như có thể phát sáng.

Tên tiểu thuyết này nghe qua rất có chuyện xưa, người xem ăn dưa là niềm vui như Giang Hựu Đào lập tức ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị tiếp nhận lễ tẩy cẩu huyết.

“Cốt truyện đang loading, tiến độ 30%, 50%... 80%, 81%...”

Giang Hựu Đào nghi hoặc, Giang Hựu Đào không hiểu, Giang Hựu Đào chịu đại chấn động!

Quần đã cởi mi lại cho ta xem cái này?

Hệ thống ăn dưa chột dạ: “Ký chủ, chuyện này không thể trách tôi được, tôi đâu biết nội dung cốt truyện này lại lớn như vậy chứ?”

Điều khiến người ta khó chịu nhất trên thế giới này là gì? Là có một phần “dưa” bày trước mặt bạn, lúc bạn hứng thú bừng bừng muốn đi ăn dưa, lại phát hiện không tìm ra dao, vỏ dưa cực kỳ cứng, muốn dùng nắm đấm đập nát vỏ dưa cũng không có cách nào.

Đối với một người ăn dưa mà nói, đó là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

Trong lòng Giang Hựu Đào ngứa ngáy khó chịu, cô sống không còn gì luyến tiếc.

“Mệt mỏi, hủy diệt đi!”

Tiếng bụng sôi ùng ục vang lên, Giang Hựu Đào lập tức vứt chuyện khó chịu ăn dưa ra sau đầu.

Giang Hựu Đào nhanh chóng đưa hệ thống ăn dưa phế vật này che chắn nhét về phòng tối, tránh khỏi nhìn thấy lại bực mình.

Chỉ một lúc như vậy, Cố Niệm Vi đã cất túi vải bố vào trên giường đất, đi ra ăn cơm.

Lòng gà mà cô ta lấy ra đã được đặt ở chính giữa rồi.

Vương Thiện Hỉ xem như người đứng đầu ở điểm thanh niên trí thức này, chờ sau khi Cố Niệm Vi ngồi xuống, anh ta nói.

“Bữa cơm hôm nay là những thanh niên trí thức cũ như chúng ta gom góp, mục đích là để đón tiếp những thành viên mới tới chỗ chúng ta, cũng không phải đồ ăn ngon cơm ngon gì, mọi người đừng ghét bỏ.”

Đồ ăn trên bàn rất phong phú, nhưng đều là thức ăn chay, mấy thứ này đều là đồ trồng bên trong vườn rau ở ngoài, bọn họ chỉ dùng chút dầu để xào, trên bàn cơm còn có một nồi cháo nấu từ gạo và đậu, món chính là bánh cao lương.

Số lượng không nhiều, là dựa theo đầu người hấp, mỗi người hai cái, mỗi cái nhỏ như nắm tay Giang Hựu Đào.

Món ăn mặn duy nhất là lòng gà mà Cố Niệm Vi lấy ra, lòng gà này cùng với lòng gà mà trong nhận thức Giang Hựu Đào biết không giống nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện