Lòng gà ở đây được cắt thành miếng nhỏ, sau đó xào lên, trong quá trình xào còn bỏ rất nhiều hương liệu, mang theo vị tươi, trong tươi lại còn có chút cay, rất hợp để ăn với cơm.

Thời đại này lương thực quý giá, thanh niên tuổi trẻ là lúc ăn khỏe, mời những thanh niên trí thức mới xuống một bữa cơm, phân lượng như thế này chắc chắn không đủ.

Đám người Giang Hựu Đào lại không phải loại người không biết tốt xấu, ý tốt của đám người Vương Thiện Hỉ, Giang Hựu Đào nhận.

“Nghe anh nói gì kia, có ăn đã là không tệ rồi, đâu dám ghét bỏ?” Giang Hựu Đào nói xong lại lập tức tiếp lời.

“Cảm ơn mọi người.”

Giọng điệu của cô cực kỳ chân thành, ba người Trương Tuệ Tuệ cũng không phải không biết tốt xấu, ngay sau đó cũng tỏ vẻ cảm ơn.

Mọi người bắt đầu tự giới thiệu, Vương Thiện Hỉ là người Giang Thành, xuống nông thôn năm 68, hiện tại đã 27 tuổi.

Nam thanh niên trí thức bên cạnh anh ta tên Triệu Vinh Quang, xuống nông thôn năm 72, người Kiềm Tỉnh, năm nay 20 tuổi, người ngồi bên cạnh Triệu Vinh Quang là Chu Chấn Viễn, người Quảng Tây, anh ta xuống nông thôn năm 69, anh ta xuống nông thôn muộn, năm nay đã 25 tuổi.

Lý Vân Anh và Vương Thiện Hỉ đều là người của Giang Thành, hai người bọn họ xuống Liễu Thụ Câu cùng một năm, tuổi của cô ấy nhỏ hơn Vương Thiện Hỉ hai tuổi, năm nay 25 tuổi.

Người cuối cùng là Cố Niệm Vi, cô ta năm trước mới xuống nông thôn nhập đội, người thủ đô.

Đều là người trẻ tuổi, sau khi giới thiệu lẫn nhau, mọi người quen thuộc hơn.

Trong lúc ăn cơm, Trương Tuệ Tuệ hỏi đến chuyện lương thực.

Vương Thiện Hỉ đáp: “Qua một tháng nữa chính là lúc thu hoạch vụ thu, hai tháng này lương thực của mấy người có thể đến đội sản xuất để vay hoặc mua, chờ đến khi thu hoạch vụ thu xong, mọi người lại dùng công điểm để đổi.”



Những năm gần đây nhóm thanh niên trí thức đều làm như thế.

Triệu Vĩnh Lan nhìn thoáng qua bàn đồ ăn, cùng với nồi cháo đã thấy đáy, hỏi.

“Vậy lương thực của chúng ta đều để chung một chỗ ăn chung à?”

Triệu Vĩnh Lan không quá tình nguyện, lượng cơm của cô ta từ trước đến nay đã ít, nếu ăn chung với nhau, cô ta nhất định sẽ chịu thiệt.

Lúc cô ta đi, mẹ cô ta đã dặn dò, lương thực của bản thân, chính mình phải xem trọng, nếu như còn thừa thì gửi về cho nhà, mặc dù điều kiện nhà cô ta không tệ, nhưng trong nhà nhiều trẻ con, lương thực luôn luôn không đủ ăn.

Những năm qua Vương Thiện Hỉ đã phải trả lời vấn đề này rất nhiều lần.

“Lúc phát lương thực, trong đội sẽ phát cho mỗi người một cái túi, mọi người viết tên mình lên túi lương thực đó, mỗi ngày trước khi làm việc sẽ để lượng lương thực muốn ăn vào trong hộp cơm, đưa cho người nấu cơm là được rồi.”

Triệu Vĩnh Lan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, ba người Giang Hựu Đào cũng hiểu, lại hỏi một số vấn đề nhỏ, trò chuyện về phong thổ nhân tình cố hương của mình, bầu không khí nhẹ nhõm hòa hợp.

Sau khi ăn xong chuẩn bị rửa hộp đựng cơm, Trương Tuệ Tuệ, Triệu Vĩnh Lan và Lưu Anh Tuấn, bát của ba người đều do Lưu Anh Tuấn rửa, Trương Tuệ Tuệ giải thích qua với Giang Hựu Đào.

“Lúc chúng tôi ở trường học cũng thay phiên rửa hộp cơm, mọi người đã quen thuộc.”

“Tình cảm của mọi người thật tốt.” Giang Hựu Đào có chút hâm mộ.

Cô có không ít bạn bè, nhưng phần lớn đều là quen sơ, hình như cô cũng từng có bạn thân, nhưng bạn bè thân thiết đến mấy qua một thời gian không liên hệ, quan hệ cũng dần dần phai nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện