Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vả lại, cả nhà Mục Băng Oánh bày bài vị tổ tông ra cũng là vì bọn họ thầm cho phép Lý Hồng Thù tổ chức hôn lễ trước. Khi đối diện với ảnh tổ tông, khó tránh khỏi chột dạ, làm sao còn nói được gì nữa.
Nhang đốt cháy, giấy tiền bay khắp nơi, bầu không khí yên tĩnh được hai ba phút, khung cảnh cứng ngắc.
Mục Băng Oánh tính đúng rồi, trong tộc không ai dám đập bàn thờ.
Lý Hồng Thù vẫn luôn đợi những người trong thôn ra mặt, nhưng khi thấy không có ai hành động thì quả thật không nhịn nổi nữa, cô ta tức đỏ mắt bước lên trước mắng: “Mục Băng Oánh, cô cố ý!”
“Sao cô có thể làm như vậy được.” Hồ Diễm Thu rơi nước mắt, dìu người chồng què của mình đi lại, tên què Lý Bản lên mặt dạy dỗ: “Nhà chúng tôi tổ chức hôn lễ, nhà các người bày vải trắng. Mối thù này tôi ghi tạc rồi, Mục Băng Oánh, đừng quên cô còn chưa kết hôn đâu.”
Mục Đức Hậu đứng chắn trước mặt con gái: “Ông làm gì được nào?”
Người trong thôn sợ đanh đá, mà đanh đá không sợ đanh đá, sợ nhát là người hiền lành ít khi nổi giận.
Tên què Lý thấy Mục Đức Hậu đứng dậy, khí thế bỗng chốc yếu đi. Nhưng có nhiều người nhìn như thế, ông ta không thể biểu hiện ra được, giơ gậy lên chỉ về tấm ảnh: “Ông đây là…”
“Ông chỉ vào đâu vậy hả!”
Lời nói của tên què Lý còn chưa nói hết đã bị bí thư chi bộ thôn và trưởng thôn khiển trách.
Tên què Lý lập tức thu gậy về, bị doạ như vậy làm ông ta quên mất mình muốn nói gì.
Mục Băng Oánh cười, tiến lên trước: “Chú Chín, con lập bàn thờ cũng là muốn tốt cho chú.”
Tên què Lý nghe thấy cách gọi của Mục Băng Oánh, bỗng chốc ngây người giây lát, theo đó lộ ra nụ cười mừng thầm, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã hoà hoãn hơn: “Con gái của chú lấy chồng, nhà tụi cháu bày vải trắng, sao lại nói là vì muốn tốt cho chú?”
Người trong thôn đều ngây người, không hiểu điều tốt mà Mục Băng Oánh nói là gì.
“Chú Chín, tuy rằng chú họ Lý nhưng vẫn là người của nhà họ Mục. Mà gia tộc nhà họ Mục xem trọng nhất là niềm tin với dòng tộc. Chú là người đầu tiên tổ chức hôn lễ lớn, chắc chắn phải nói với trưởng bối một tiếng để bọn họ yên tâm. Nói với họ rằng từ nay về sau đều có thể mở nhà thờ tổ lên thắp hương cho họ bất cứ lúc nào.”
Tên đầy đủ của tên què Lý là Lý Đại Hắc, mẹ ông ta tái hôn, cuộc hôn nhân đầu tiên là với em họ của ông cố Mục Băng Oánh, sau này khi ông cố trẻ này mất đi, mẹ của Lý Đại Hắc mới tuyển con rể, nào ngờ tuyển về ba của Lý Đại Hắc.
Cho nên quan hệ trong tộc của Lý Đại Hắc rất gượng gạo, là người nhà họ Mục nhưng lại không có chút quan hệ máu mủ gì cả. Trên gia phả cũng không có tên ông ta, đến đời của Mục Băng Oánh thậm chí không mấy ai biết ông ta cũng được xem là người nhà họ Mục, mà xưng hô với ông ta với danh nghĩa trưởng bối của nhà họ Mục lại càng ít.
Bởi vì quan hệ hai nhà nên Mục Băng Oánh chú ý đến nhà Lý Hồng Thù hơn những người trong thôn. Lý Đại Hắc đúng như câu nói kia, người không có tổ tông là không có cội nguồn, cho nên ông ta càng không phải thì càng muốn trở thành người nhà họ Mục, muốn được lên gia phả, muốn được người khác công nhận.
Mục Băng Oánh nhắm chuẩn tâm tư của ông ta, liền gọi hai tiếng chú chín, quả nhiên vô cùng có hiệu quả.
Ngoài ra, còn một ý khác chính là nhắc nhở tất cả trưởng bối đứng ở đây, bọn họ vì một bữa cơm mà vứt quy tắc dòng họ ra sau đầu rồi.
Những người trong thôn hầu như đều tụ tập tại đây.
Vả lại, cả nhà Mục Băng Oánh bày bài vị tổ tông ra cũng là vì bọn họ thầm cho phép Lý Hồng Thù tổ chức hôn lễ trước. Khi đối diện với ảnh tổ tông, khó tránh khỏi chột dạ, làm sao còn nói được gì nữa.
Nhang đốt cháy, giấy tiền bay khắp nơi, bầu không khí yên tĩnh được hai ba phút, khung cảnh cứng ngắc.
Mục Băng Oánh tính đúng rồi, trong tộc không ai dám đập bàn thờ.
Lý Hồng Thù vẫn luôn đợi những người trong thôn ra mặt, nhưng khi thấy không có ai hành động thì quả thật không nhịn nổi nữa, cô ta tức đỏ mắt bước lên trước mắng: “Mục Băng Oánh, cô cố ý!”
“Sao cô có thể làm như vậy được.” Hồ Diễm Thu rơi nước mắt, dìu người chồng què của mình đi lại, tên què Lý Bản lên mặt dạy dỗ: “Nhà chúng tôi tổ chức hôn lễ, nhà các người bày vải trắng. Mối thù này tôi ghi tạc rồi, Mục Băng Oánh, đừng quên cô còn chưa kết hôn đâu.”
Mục Đức Hậu đứng chắn trước mặt con gái: “Ông làm gì được nào?”
Người trong thôn sợ đanh đá, mà đanh đá không sợ đanh đá, sợ nhát là người hiền lành ít khi nổi giận.
Tên què Lý thấy Mục Đức Hậu đứng dậy, khí thế bỗng chốc yếu đi. Nhưng có nhiều người nhìn như thế, ông ta không thể biểu hiện ra được, giơ gậy lên chỉ về tấm ảnh: “Ông đây là…”
“Ông chỉ vào đâu vậy hả!”
Lời nói của tên què Lý còn chưa nói hết đã bị bí thư chi bộ thôn và trưởng thôn khiển trách.
Tên què Lý lập tức thu gậy về, bị doạ như vậy làm ông ta quên mất mình muốn nói gì.
Mục Băng Oánh cười, tiến lên trước: “Chú Chín, con lập bàn thờ cũng là muốn tốt cho chú.”
Tên què Lý nghe thấy cách gọi của Mục Băng Oánh, bỗng chốc ngây người giây lát, theo đó lộ ra nụ cười mừng thầm, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã hoà hoãn hơn: “Con gái của chú lấy chồng, nhà tụi cháu bày vải trắng, sao lại nói là vì muốn tốt cho chú?”
Người trong thôn đều ngây người, không hiểu điều tốt mà Mục Băng Oánh nói là gì.
“Chú Chín, tuy rằng chú họ Lý nhưng vẫn là người của nhà họ Mục. Mà gia tộc nhà họ Mục xem trọng nhất là niềm tin với dòng tộc. Chú là người đầu tiên tổ chức hôn lễ lớn, chắc chắn phải nói với trưởng bối một tiếng để bọn họ yên tâm. Nói với họ rằng từ nay về sau đều có thể mở nhà thờ tổ lên thắp hương cho họ bất cứ lúc nào.”
Tên đầy đủ của tên què Lý là Lý Đại Hắc, mẹ ông ta tái hôn, cuộc hôn nhân đầu tiên là với em họ của ông cố Mục Băng Oánh, sau này khi ông cố trẻ này mất đi, mẹ của Lý Đại Hắc mới tuyển con rể, nào ngờ tuyển về ba của Lý Đại Hắc.
Cho nên quan hệ trong tộc của Lý Đại Hắc rất gượng gạo, là người nhà họ Mục nhưng lại không có chút quan hệ máu mủ gì cả. Trên gia phả cũng không có tên ông ta, đến đời của Mục Băng Oánh thậm chí không mấy ai biết ông ta cũng được xem là người nhà họ Mục, mà xưng hô với ông ta với danh nghĩa trưởng bối của nhà họ Mục lại càng ít.
Bởi vì quan hệ hai nhà nên Mục Băng Oánh chú ý đến nhà Lý Hồng Thù hơn những người trong thôn. Lý Đại Hắc đúng như câu nói kia, người không có tổ tông là không có cội nguồn, cho nên ông ta càng không phải thì càng muốn trở thành người nhà họ Mục, muốn được lên gia phả, muốn được người khác công nhận.
Mục Băng Oánh nhắm chuẩn tâm tư của ông ta, liền gọi hai tiếng chú chín, quả nhiên vô cùng có hiệu quả.
Ngoài ra, còn một ý khác chính là nhắc nhở tất cả trưởng bối đứng ở đây, bọn họ vì một bữa cơm mà vứt quy tắc dòng họ ra sau đầu rồi.
Những người trong thôn hầu như đều tụ tập tại đây.
Danh sách chương