Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sắc mặt những người đứng đầu và Lý Đại Hắc hoàn toàn trái ngược, có người vì chột dại mà cảm thấy gượng gạo, có người vì chột dạ mà cảm thấy hoảng sợ, không dám nhìn thẳng lên bàn thờ, càng không dám ngăn cản Đổng Quế Hồng vẫn đang không ngừng đốt giấy tiền.
“Đứa trẻ này, chẳng trách con lại học tập tốt như vậy.” Lý Đại Hắc chống gậy lên trước, vui mừng nói: “Ông cố, bà cố, ông nội, bà nội, cháu là Đại Hắc, con trai nhỏ của Dĩnh Hoa. Hôm nay con gái cháu Hồng Chu lấy chồng, dựa theo quy tắc dòng tộc nên cháu đến thắp cho mọi người nén nhang, gập đầu. Mọi người phải phù hộ cho cháu đại phú đại quý, cũng phủ hộ cho hai đứa trẻ này hoà thuận nhé.”
Lý Đại Hắc đang muốn quỳ xuống thì bị Mục Băng Oánh ngăn lại: “Chú Chín, sao có thể để mình chú quỳ gối được, chú phải gọi thím Chín, Hồng Chu và đối tượng kết hôn của cô ấy cùng quỳ bái mới được.”
Sắc mặt Lý Hồng Thù bỗng chốc thay đổi, ngọn lửa trong mắt như sắp phun trào.
Hồ Diễm Thu cũng vậy, bà ta vui mừng nửa ngày, không dễ dàng gì mới khiến nhà Đổng Quế Hồng ăn hành, tức giận nhưng không thể phát tiết, chỉ đành nướt vào bụng.
Nhưng không ngờ được Mục Băng Oánh đột nhiên lại ra chiêu này! Ngày cử hành hôn lễ lại dùng vải trắng và bàn thờ để đáp trả lại bà ta, chuyện này cũng không có gì. Sau đó còn bảo bà ta và con gái quỳ xuống dập đầu trước cửa lớn nhà họ Mục!
So với việc bọn họ tức giận không phát tiết ra được thì lục phủ ngũ tạng của Hồ Diễm Thu đè nén sắp muốn nổ tung rồi.
Đáng giận hơn chính là cho dù muốn nổ tung thì bà ta cũng không thể lên tiếng, không những không thể mà còn phải mặt mặt tươi cười, kéo con gái không tình nguyện quỳ xuống bàn thờ nhà họ Mục.
Bởi vì không ai hiểu rõ hơn bà ta, thôn Thẩm Khê xem trọng việc dòng tộc như thế nào, lúc đầu bà ta nhắm vào chính là sự đoàn kết của những người trong tộc nhà họ Mục, nên dù có phải lấy một tên què bà cũng phải ở lại thôn Mục Khê.
Lý Hồng Thù tức đến chảy nước mắt, dù vậy vẫn không dám để nó chảy ra, chỉ sợ đám trưởng bối đứng ở đây nói cô ta bất kính với tổ tông nhà họ Mục.
Tổ tông nhà họ Mục gì chứ, chỗ này lại không phải nhà thờ tổ.
Trong lòng Lý Hồng Thù biết rõ là bị Mục Băng Oánh đáp trả, nhưng cô ta không bắt thóp, tìm không ra chỗ sơ hở được.
Cô ta không những lại thua một lần nữa, mà còn phải quỳ xuống dập đầu!
Mục Bắng Oánh và ba mẹ, anh trai, chị dâu thì đứng ở bên cạnh bàn thờ, nhìn người nhà Lý Hồng Thù vừa mới hống hách cách đây không lâu quỳ lạy ba cái trước bàn thờ.
“Được!”
Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói già nua, đám người vây xung quanh vội vàng lùi sang hai bên, để chừa một con đường ở chính giữa.
Vài người già tóc bạc trắng đi lại, những người này đều là trưởng lão trong tộc của nhà họ Mục.
“Các người mấy năm nay chỉ quen để ý đến hình tượng mà mất đi truyền thừa, còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ con.” Trưởng lão đứng đầu chỉ về phía bí thư chi bộ thôn mắng: “Con bé nói không sai, những năm trước lễ cưới, đám tang đều phải làm ở nhà thờ tổ, nhưng vì nơi đây đã nhiều năm chưa mở cửa. Nếu anh đã đồng ý tổ chức hôn lễ lớn, sao không biết trước khi tổ chức phải đi tế bài tổ tông vậy?”
Sắc mặt bí thư chi bộ hoảng hốt, người này là bị thương trên chiến trường, mỗi một lời nói còn có khí thế bức người: “Ông ba, cháu không có đồng ý, nhưng mà cháu không khuyên được ạ!”
Sắc mặt những người đứng đầu và Lý Đại Hắc hoàn toàn trái ngược, có người vì chột dại mà cảm thấy gượng gạo, có người vì chột dạ mà cảm thấy hoảng sợ, không dám nhìn thẳng lên bàn thờ, càng không dám ngăn cản Đổng Quế Hồng vẫn đang không ngừng đốt giấy tiền.
“Đứa trẻ này, chẳng trách con lại học tập tốt như vậy.” Lý Đại Hắc chống gậy lên trước, vui mừng nói: “Ông cố, bà cố, ông nội, bà nội, cháu là Đại Hắc, con trai nhỏ của Dĩnh Hoa. Hôm nay con gái cháu Hồng Chu lấy chồng, dựa theo quy tắc dòng tộc nên cháu đến thắp cho mọi người nén nhang, gập đầu. Mọi người phải phù hộ cho cháu đại phú đại quý, cũng phủ hộ cho hai đứa trẻ này hoà thuận nhé.”
Lý Đại Hắc đang muốn quỳ xuống thì bị Mục Băng Oánh ngăn lại: “Chú Chín, sao có thể để mình chú quỳ gối được, chú phải gọi thím Chín, Hồng Chu và đối tượng kết hôn của cô ấy cùng quỳ bái mới được.”
Sắc mặt Lý Hồng Thù bỗng chốc thay đổi, ngọn lửa trong mắt như sắp phun trào.
Hồ Diễm Thu cũng vậy, bà ta vui mừng nửa ngày, không dễ dàng gì mới khiến nhà Đổng Quế Hồng ăn hành, tức giận nhưng không thể phát tiết, chỉ đành nướt vào bụng.
Nhưng không ngờ được Mục Băng Oánh đột nhiên lại ra chiêu này! Ngày cử hành hôn lễ lại dùng vải trắng và bàn thờ để đáp trả lại bà ta, chuyện này cũng không có gì. Sau đó còn bảo bà ta và con gái quỳ xuống dập đầu trước cửa lớn nhà họ Mục!
So với việc bọn họ tức giận không phát tiết ra được thì lục phủ ngũ tạng của Hồ Diễm Thu đè nén sắp muốn nổ tung rồi.
Đáng giận hơn chính là cho dù muốn nổ tung thì bà ta cũng không thể lên tiếng, không những không thể mà còn phải mặt mặt tươi cười, kéo con gái không tình nguyện quỳ xuống bàn thờ nhà họ Mục.
Bởi vì không ai hiểu rõ hơn bà ta, thôn Thẩm Khê xem trọng việc dòng tộc như thế nào, lúc đầu bà ta nhắm vào chính là sự đoàn kết của những người trong tộc nhà họ Mục, nên dù có phải lấy một tên què bà cũng phải ở lại thôn Mục Khê.
Lý Hồng Thù tức đến chảy nước mắt, dù vậy vẫn không dám để nó chảy ra, chỉ sợ đám trưởng bối đứng ở đây nói cô ta bất kính với tổ tông nhà họ Mục.
Tổ tông nhà họ Mục gì chứ, chỗ này lại không phải nhà thờ tổ.
Trong lòng Lý Hồng Thù biết rõ là bị Mục Băng Oánh đáp trả, nhưng cô ta không bắt thóp, tìm không ra chỗ sơ hở được.
Cô ta không những lại thua một lần nữa, mà còn phải quỳ xuống dập đầu!
Mục Bắng Oánh và ba mẹ, anh trai, chị dâu thì đứng ở bên cạnh bàn thờ, nhìn người nhà Lý Hồng Thù vừa mới hống hách cách đây không lâu quỳ lạy ba cái trước bàn thờ.
“Được!”
Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói già nua, đám người vây xung quanh vội vàng lùi sang hai bên, để chừa một con đường ở chính giữa.
Vài người già tóc bạc trắng đi lại, những người này đều là trưởng lão trong tộc của nhà họ Mục.
“Các người mấy năm nay chỉ quen để ý đến hình tượng mà mất đi truyền thừa, còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ con.” Trưởng lão đứng đầu chỉ về phía bí thư chi bộ thôn mắng: “Con bé nói không sai, những năm trước lễ cưới, đám tang đều phải làm ở nhà thờ tổ, nhưng vì nơi đây đã nhiều năm chưa mở cửa. Nếu anh đã đồng ý tổ chức hôn lễ lớn, sao không biết trước khi tổ chức phải đi tế bài tổ tông vậy?”
Sắc mặt bí thư chi bộ hoảng hốt, người này là bị thương trên chiến trường, mỗi một lời nói còn có khí thế bức người: “Ông ba, cháu không có đồng ý, nhưng mà cháu không khuyên được ạ!”
Danh sách chương