Màu đỏ rực như lửa, còn diễm lệ hơn cả nắng chiều đỏ rực nhất của mùa thu, màu đỏ rực rỡ như lửa, mỹ lệ cực kỳ.

Tô Hiểu Mạn ôm túi vải đỏ tươi này trong lòng ngực, bỗng dưng cảm giác được một loại vui vẻ nói không nên lời, cô đã từng gặp qua không ít vải dệt xa hoa sang quý, vải đỏ trong tay không phải loại quý hiếm gì nhưng lại khiến cô vô cùng vui vẻ.

Cô như là hiểu ra cái gì, có những thứ không quá rõ ràng ở kia nháy mắt trở nên rõ ràng, tim đập gia tốc, người có nhĩ lực bình thường như cô, đều nghe thấy được tiếng tim đập bồng bột của chính mình.

Tô Hiểu Mạn tìm về chính mình thanh âm, trong ánh mắt mang theo một loại ánh sáng, hỏi anh: “Anh đưa em cái này làm cái gì?”

Sau khi nói xong, cô cố ý nói: “Ý anh là bảo em làm váy áo cho vợ tương lai của anh ư?”

Tạ Minh Đồ ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ: “Mạn Mạn chính là vợ của anh.”

“Ngày đó khẳng định anh cũng nghe được lời anh hai của em nói, em vẫn chưa phải là vợ của anh, hai chúng ta không có giấy đăng ký, em cũng còn không có chính thức gả cho anh.” Tô Hiểu Mạn áp xuống bên môi ý cười, có nề nếp mà nói sự thật.

“Mạn Mạn chính là vợ của anh.” Anh như thể cố chấp, lại lặp một câu này, lời nói mang theo vài phần ủy khuất.

Tô Hiểu Mạn cũng cùng nói với anh, “Nói không phải, nếu một người đàn ông khác dẫn em đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn thì em chính là vợ của người đó.”

Gia hỏa này cho rằng nhẹ nhàng như vậy là có thể có được một người vợ sao? Ở cái thời đại này, pháp luật quy định nam hai mươi tuổi mới có thể kết hôn, nữ 18 tuổi kết hôn, tuổi hai người bọn họ không kém bao nhiêu, Tô Hiểu Mạn có thể cùng người khác lãnh giấy kết hôn, Tạ Cẩu Tử Còn chưa đủ tuổi kết hôn lại không được.

“Khương Yến Đường?” Tạ Minh Đồ bắt đầu cảnh giác, đôi mắt đã phiếm hồng, như phản ứng tự nhiên của một con sói hoang khi bị kẻ khác xâm lấn lãnh địa riêng của mình. “Hắn bằng tuổi anh, còn chưa tới mười chín.”

“Anh còn rõ ràng tuổi tác của hắn? Nhưng mà sao em nhớ là trên hộ khẩu hắn nói điền lớn hơn một tuổi, sắp được hai mươi.” Tô Hiểu Mạn vừa nói, một bên quan sát khuôn mặt Tạ Minh Đồ.

“Nếu em mà cùng hắn đi lãnh chứng, cuối năm là có thể đi.”

“Không thể đi!!”

Nghe cô như vậy vừa nói, cả người Tạ Minh Đồ đều tiến vào một trạng thái nóng nảy,mặt mày tinh xảo như đao khắc càng thêm sắc bén, trong ánh mắt càng là lộ ra một loại độc chiếm tàn nhẫn, hiển nhiên là bị cô lời nói khơi dậy một phần hung tính.

Nhìn thấy bộ dáng hùng hổ này của anh, Tô Hiểu Mạn biết Tạ Cẩu Tử ngày xưa ở cô trước mặt biểu hiện ra ngoài ngoan ngoãn như chó lớn đại khái cũng không phải gương mặt thật của anh, “Vì cái gì không được? Như thế nào? Anh còn muốn đi đánh một trận với hắn ta sao?”

Tô Hiểu Mạn kéo tay trái anh qua, nhẹ nhàng ấn một chút ở mu bàn tay anh, giống như một cái người chăn dê đang trấn an một con dê con đang nôn nóng.

Sau khi bị cô bắt lấy cánh tay, thân thể Tạ Minh Đồ cứng lại một chút.

“Em chưa nói thích Khương Yến Đường, cũng không thích những người đàn ông khác, sẽ không đi lãnh chứng cùng bọn họ.”

Giọng cô chắc chắn, nguyên bản còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ở trạng thái xù lông dựng đuôi – Tạ Minh Đồ nghẹn một hơi.

“Mạn Mạn……” Tạ Minh Đồ lại khôi phục bộ dáng bình thường, dùng ngữ khí quen thuộc mở miệng kêu cô.

Tô Hiểu Mạn buồn cười mà nhìn anh biến đổi sắc mặt, “ hiện tại em đã không thích hắn, nhưng cũng không thể hiện là em muốn tiếp thu anh nha.”

“Mạn Mạn, em thích anh được không, về sau anh sẽ nỗ lực kiếm tiền, để em sống một cuộc sống tốt, anh biết tính sổ, anh biết lái xe, anh biết sửa máy móc, anh ——”

Tô Hiểu Mạn đánh gãy anh: “Anh còn sẽ bắt thỏ cho em chứ?”

Tạ Minh Đồ liều mạng gật đầu, chỉ cần Mạn Mạn muốn, anh có thể bắt một vạn con thỏ, “Mạn Mạn em muốn cái gì, anh sẽ cho em cái đó?”

“Mạn Mạn muốn nhìn đom đóm không?”Tô Hiểu Mạn mím môi, nghĩ thầm nhóc Tạ Cẩu Tử trước mắt ít nói chuyện luôn trầm mặc đã học được cách đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, còn có thể đảo khách thành chủ.

Mang một gương mặt tuấn tú như vậy, mắt trông mong mà nhìn cô, như là một con chó con gắt gao đi theo bên chân chủ nhân, sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

“Chuyện đom đóm em ghi lại trước, Tạ Minh Đồ, hiện tại em hỏi anh một chuyện, trước đó em sinh bệnh tỉnh lại, anh nấu cháo rồi, nhưng có phải anh cho em uống nước cơm, còn chính mình ăn cháo hay không?” Tô Hiểu Mạn ngay từ đầu còn tưởng rằng là Tạ Minh Đồ quá khốn cùng và thất vọng, cho nên mới chỉ có thể uống nước cơm, sau lại phát hiện Tạ Cẩu Tử căn bản là không có đơn giản như mặt ngoài, khẳng định là anh còn giấu đồ ăn.

Đương nhiên, chính bản thân cô cũng không đơn giản như vậy.

“Mạn Mạn, anh sai rồi.” Tạ Minh Đồ hối hận không kịp, nếu thời gian có thể chảy ngược, anh nhất định trở lại quá khứ, đem nước cơm cùng cháo đều cho Mạn Mạn hết.

“Nếu về sau em là vợ anh thì sao? Làm sao bây giờ?”

“Cháo cùng nước cơm đều cho Mạn Mạn hết.”

“vậy cũng không cần, đương nhiên là hai người chia ra cùng nhau ăn.” Tô Hiểu Mạn cảm thấy hai vợ chồng ở bên nhau, cũng không phải trạng thái bất bình đẳng cái gì mà “anh ăn mì sợi tôi ăn canh”.

“Mạn Mạn…… Em làm vợ anh được không?”

“Em xem biểu hiện về sau của anh, hiện tại em tạm thời tiếp thu anh, chúng ta cứ ở chung một năm thử xem, coi như là đang yêu đương, chờ anh đến hai mươi tuổi, hai ta ở chung mà cũng không tệ lắm, em sẽ mặc vào bộ áo cưới tự tay em làm, chính thức gả cho anh.”

Tô Hiểu Mạn rõ ràng chính mình có chút tình cảm với Tạ Minh Đồ, nhưng cô còn chưa từng yêu đương, còn không rõ ràng lắm phần tình cảm này có bao nhiêu sâu nặng, đồng dạng cũng không biết bản thân có thể làm vợ chồng với Tạ Minh Đồ rồi sống với nhau cả đời hay không.

Chuyện như vậy tự nhiên không thể đáp ứng quá qua loa.

“Được.” Tạ Minh Đồ chấp nhận, chỉ cần Mạn Mạn đồng ý làm vợ anh, cái gì anh cũng đều nguyện ý làm, “Mạn Mạn, anh sẽ đối với em thật tốt.”

“Anh mà không tốt với em thì anh xong đời.” Tô Hiểu Mạn kiễng chân, giơ tay vỗ một cái lên trán anh.

Trong tiểu thuyết gốc Tạ Minh Đồ làm boss vai ác, diện mạo tuấn mỹ, hung ác nham hiểm điên cuồng, tàn nhẫn độc ác cố chấp, tuy rằng hiện tại Tạ Cẩu Tử còn không có đến nước này, lại cũng ẩn ẩn có chút manh mối, thuyết minh rằng anh cũng không phải người thành thật.

Bản tính anh thông minh, nếu là không có người dẫn đường về chính đạo, khó tránh khỏi sẽ biến thành bộ dáng như trong sách.

Khi anh biết được thân thế, biết được người tự cho là mẹ đẻ bao nhiêu năm qua vẫn cố ý vũ nhục hành hạ anh, khó bảo toàn tâm lý sẽ không vặn vẹo.

Cho dù là trở lại nhà họ Khương, biết cha mẹ ruột của chính mình cũng thiên vị đứa con không hề có quan hệ huyết thống với bọn họ là Khương Yến Đường, thì có thể vì quá phẫn hận mà hắc hóa hay không?

Tô Hiểu Mạn đã từng trải, làm sao chưa từng có oán hận?

Cô cũng đã từng hận, chứ không phải một tờ giấy thuần trắng mặc kệ người vẽ bậy, nếu là viết thành sách, có lẽ cô cũng sẽ là kịch bản nữ phụ vai ác, chỉ là không có nổi bật như Tạ Minh Đồ.

Hiện tại những người đó đều đã trở thành quá khứ, Tô Hiểu Mạn cũng không hề chấp niệm với cái gọi là tình thân, ông trời đã cho cô bồi thường.

Có ân tất báo, đồng dạng cũng có thù tất báo. Trả thù những người đó là có thể, nhưng là phải đi đường chính đạo, không được vì chấp niệm, mà từ bỏ quang minh tiền đồ của chính mình.

Hai tay cô nắm lấy một bàn tay của Tạ Minh Đồ, nghiêm túc nhìn đôi mắt anh, “Tạ Minh Đồ, anh rất tốt với em, em cũng sẽ đối với anh thật tốt.”

“Chúng ta về sau sẽ gặp được thật nhiều chuyện tốt.”

Hai người bọn họ đồng mệnh tương liên, người yêu bọn họ cực ít, chỉ cần có được một người thì sẽ cực kỳ quý trọng.

Tạ Minh Đồ ngưỡng mộ cô, đối xử với cô tốt, cô cũng sẽ quý trọng anh, bảo hộ anh, làm bạn với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện