“Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ ngây ngô cười mà xoa nhẹ trán, lúc mà Mạn Mạn nói sẽ đối xử tốt với anh, trong lòng anh vui sướng cực kỳ, trong thân thể phảng phất bị rót vào một loại lực lượng không tên, nhẹ như bay, hiện tại để anh đi ra ngoài, anh có thể chạy hai mươi vòng vòng quanh thôn.

“Tới đây, anh cúi đầu.” Tô Hiểu Mạn ngoắc ngón tay với anh, Tạ Minh Đồ nghe lời mà thò qua tới, anh còn cố ý cúi đầu thấp một chút, thành thành thật thật, cho rằng Mạn Mạn sẽ giống lần trước, nhẹ nhàng xoa tóc của anh.

Ai biết Tô Hiểu Mạn thế nhưng như gà con mổ thóc, nhanh chóng hôn một cái ở trên má trái của anh, vừa chạm vào đã tách ra, chỉ khi h cánh môi hơi lạnh chạm vào gương mặt cảm giác như điện giật kia khiến cả người anh run rẩy.

Tạ Minh Đồ theo phản xạ mà che lại mặt chính mình, vẻ mặt ngốc lăng mà nhìn cô gái cười khanh khách trước mắt.

Mạn Mạn của anh, cô gái anh thích nhất, cười nhẹ mà nhìn cô, mặt trái xoan nhỏ nhắn, một bím tóc đen bóng rũ ở trước ngực cô, hai tròng mắt xinh đẹp đen nhánh ngập nước.

“Ngốc nghếch.” Tô Hiểu Mạn có chút ảo não, cảm thấy trước mắt Tạ Cẩu Tử thật là không quá thông minh, nhân vật của hai người bọn họ giống như là thay đổi, vốn cô bụm mặt Tạ Minh Đồ như thế nào lại như là một cô gái nhà lành bị kẻ ác đùa giỡn như vậy.

Chậc, kẻ ác không chơi nữa.

Nhưng lúc này cô gái nhà lành lại không buông tha cô.

“Mạn Mạn, có thể lại hôn một cái nữa hay không?” Tạ Minh Đồ thực tủy biết vị, gấp không chờ nổi muốn thể nghiệm lại cảm giác vừa rồi.

Tô Hiểu Mạn vô tình cự tuyệt, “Không thể.”

“Mạn Mạn, hôn một cái đi.” Anh lại dính đi lên, giống như một con chó hếch mũi lên mặt.

Tô Hiểu Mạn có chút túng quẫn, đá nhẹ vào cẳng chân anh, “Anh giúp em đi trải giường chiếu đi, em muốn ngủ trưa.”

Tạ Minh Đồ lập tức đi đem giường đệm trải ra, Tô Hiểu Mạn nằm xuống ở trên giường, mới nhắm mắt lại ba giây liền mở, vừa lúc thấy một con chó nhỏ hai mắt trông mong mà nhìn cô.

Tô Hiểu Mạn cười một cái, kéo tay anh, mười ngón tay đan vào nhau với anh, chính là không cho hôn.

“Ngủ.” Sau khi nói xong, cô nhắm mắt lại ngủ trưa.

Tạ Minh Đồ nằm ở bên cạnh cô, nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, trong ánh mắt ngọt ngào như sắp tràn ra tới.

Tô Hiểu Mạn giả vờ ngủ vốn cho rằng chính mình sẽ không ngủ được, ai biết vừa nằm xuống, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.

Sau khi tỉnh lại, nhìn đến kia con chó ngốc nghếch kia vẫn không nhúc nhích, mắt trông mong mà nhìn cô.

Tô Hiểu Mạn rốt cuộc vẫn là lại hôn anh một chút, hai người cùng đi nhà họ Dương ăn cơm, buổi tối nhà họ Dương và nhà họ Chu còn có một bữa tiệc nữa, cũng mời hai người bọn họ.

*

Sau khi Chu Hiểu Phượng và Dương Trường Quế kết hôn, đoàn người Tô Hiểu Mạn cũng chuẩn bị đi về.

Chuyến này ra ngoài, mỗi người đều thu hoạch được kha khá, không nói những cái kinh nghiệm quản lý gieo trồng nuôi dưỡng đó, Đường Kiến Cường đã lái vô cùng trôi chảy máy kéo, Tạ Minh Đồ chạy vận chuyển còn kiếm lời không ít tiền, phía trước Tô Hiểu Mạn còn không rõ lắm anh có bao nhiêu, sau đó thì tên Tạ Cẩu Tử này chủ động nộp lên kim khố, sau khi mua vải lụa đỏ, còn dư lại 80, cùng những phiếu gạo phiếu dầu khác nữa.

Theo Tạ Minh Đồ nói rằng, trong nhà còn cất giấu một ít nữa.

Tô Hiểu Mạn cũng không hỏi anh còn nhiều ít, chờ đi trở về tự nhiên sẽ biết, càng miễn bàn đi trở về lúc sau còn gặp đám người nhà họ Tạ, Tạ Minh Đồ có thể cất giấu tiền dưới kẻ như Chu Bái Bì là Tôn mai, có lẽ anh có thể giấu tốt hơn cô nhiều.

Tô Hiểu Mạn để lại cho anh hai mươi đồng tiền tiêu vặt, đôi tình lữ hai người hẹn nhau khi nào tới trong thành, sẽ cùng nhau tới tiệm cơm ăn ngon một bữa.

Đúng vậy, hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ hiện tại đã thành người yêu, hai ngày này,tên ngốc Tạ Cẩu Tử đã càng ngày càng không coi chính mình như người ngoài, dính ở bên người cô.

Kết quả làm cho Chu Hiểu Phượng đỏ mắt không thôi, trêu ghẹo nói: “Hai vợ chồng già anh chị còn dính nhau hơn vợ chồng mới cưới bọn em.”Dương Trường Quế cũng không chân chó như vậy, Tạ Minh Đồ mỗi ngày “Mạn Mạn” dài “Mạn Mạn” ngắn, Dương Trường Quế thì không có cả ngày “Hiểu Phượng” “Hiểu Phượng”.

Tuy nhiên những chuyện này cũng đều không phải trọng điểm.

Trọng điểm là chồng của chị Hiểu Mạn, cũng chính là anh Tạ, để tránh cũng quá đẹp, kia đôi mắt, kia cái mũi, kia dáng người, không ít cô gái trong thôn bọn họ tới hỏi, còn có thôn bên.

Bất quá anh Tạ toàn tâm toàn ý chỉ có chị Hiểu Mạn, chưa bao giờ nhìn người phụ nữ khác nhiều, hận không thể ở bên cạnh chị Hiểu Mạn mỗi phút mỗi giây.

Tô Hiểu Mạn thở dài: “Anh chính là lọ thuốc cao bôi trên da chó.”

Phía trước lúc mà hai người nước giếng không phạm nước sông, Tạ Minh Đồ và cô phân rành mạch với nhau, chưa từng có lúc nào không quy củ, bởi vậy Tô Hiểu Mạn còn không có phát hiện bộ dạng dính người như keo hồ này của anh.

Hiện tại được cô đồng ý, thừa nhận hai người đang làm người yêu, lại nắm tay, lại hôn mặt, Tạ Cẩu Tử như được tiêm máu gà, hận mỗi ngày không thể xoay quanh cô để tuyên thệ chủ quyền.

“anh Tạ sao có thể là thuốc cao bôi trên da chó được? Ít nhất cũng là lọ kem bảo vệ da, bôi kem bảo vệ da, làm chị Hiểu Mạn của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp.” Chu Hiểu Phượng cười trộm, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cặp vợ chồng đẹp nhất mà cô gặp qua, này đại khái chính là đôi kìm đồng ngọc nữ trong miệng trưởng bối.

“Vậy anh Trường Quế của em là gì?”

Chu Hiểu Phượng méo miệng, “là khúc gỗ mục đó.”

“Chị thấy là khúc gõ tốt, không phải khúc gỗ mục, chứ không làm sao có thể để chú chim phượng nhỏ như em để mắt.”

Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng cùng nhau đến phòng nuôi tằm của chị Thuận, đám tằm trước đó phun tơ kết kén, mỗi khi tới thời điểm thu hoạch, luôn là thời khắc khiến người vui vẻ.

Trong phòng đã không có tiếng tằm ăn lá dâu,mà chỉ còn một cái giá có rất nhiều ô vuông nhỏ, tằm lớn ăn uống no đủ tự động bò vào các ô nhỏ, ở trong đó phun tơ kết kén.

Đợt thu hoạch này được một đám kén tằm chất lượng cao, kén tằm rắn chắc, tuyết trắng xinh đẹp, rất ít có màu vàng, chờ thời điểm thu mua, hẳn là có thể đổi ra một cái giá tốt.

mấy ngày nay chị Thuận vô cùng cao hứng, biết Tô Hiểu Mạn phải đi, tặng cô một đám trứng tằm mình nuôi dưỡng tỉ mỉ.

Tạm biệt chị Thuận đi ra ngoài, Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng lên núi đi hái quả dại, bên chỗ bọn họ có một loại trái cây màu vàng, vào mùa thu, trên núi chỗ nào cũng có, không ít người hái xuống cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt.

“Rất nhiều cây chua,loại này tương đối ngọt.”

Tô Hiểu Mạn đi theo hái nửa sọt, lúc xuống núi gặp gỡ Khương Yến Đường đang cầm sách, hắn mang vẻ mặt do dự mà nhìn cô, hình như có lời gì muốn nói riêng với cô.

Chu Hiểu Phượng mang đồ đi về trước

Khương Yến Đường và Tô Hiểu Mạn cùng đứng dưới gốc một cây dâu tằm, Tô Hiểu Mạn đang ôm một cái sọt trong lòng cũng không hiểu Khương thanh niên trí thức trước mặt tìm cô muốn nói chuyện gì.

Cô tự nhận thấy là hai người cũng không có quan hệ gì, nhất là sau khi gả cho Tạ Minh Đồ, giữa hai người chưa từng tiếp xúc, cũng không nói chuyện được mấy câu.

Là nam chính trong sách, Khương Yến Đường thanh niên trí thức đúng là một chàng trai ưu tú, nét đẹp khác với nét đẹp tinh xảo sắc bén của Tạ Minh Đồ, mà là một loại ánh mắt trống trải anh tuấn, khi cúi đầu đọc sách, mang theo một loại phong độ trí thức rất khác biệt.

Cũng không thể trách lúc trước Tô Hiểu Mạn lại thích anh ta.

Vào lúc Tô Hiểu Mạn đánh giá anh ta, Khương Yến Đường cũng đang quan sát Tô Hiểu Mạn, anh ta phát hiện Tô Hiểu Mạn xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước kia, một đôi mắt hoạt bát, linh động, có lẽ là bởi vì vừa vận động xong, làn da trắng nõn giống như quả vải vừa bóc ra lại nhiễm một mảng hồng hồng nhìn rất mê người.

Càng ngày cô càng đẹp, cũng không hề bám theo sau lưng anh ta giống kiến theo đuôi lúc trước nữa, lúc nào cũng gọi Khương thanh niên trí thức, dường như có mười vạn câu hỏi vì sao muốn hỏi anh ta vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện