“Anh lợi hại quá rồi đó!"
“Anh chỉ đập nó hôn mê thôi, tí nữa nó còn sẽ tỉnh lại?” Tô Hiểu Mạn có hơi hoảng, nhỡ đâu không tới vài phút nữa nó lại xác chết vùng dậy thì làm sao bây giờ? Tạ Minh Đồ trực tiếp tìm kiếm dụng cụ trong rừng, tìm chút dây của cây leo trong rừng trói con lợn kia lại.
Tô Hiểu Mạn nghi hoặc: “Anh muốn đem nó về sao? Thịt lợn rừng có thể ăn được ư?”
Tạ Minh Đồ liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Thịt lợn rừng không ăn được.”
Nghe ngữ khí của anh, Tô Hiểu Mạn có thể cảm nhận được chút oán niệm không tên, xem ra là thịt lợn rừng thật sự không ăn được, hoặc là do Tạ Minh Đồ nấu quá khó ăn, những món mà Tạ Cẩu Tử nấu từ nhỏ tới lớn, hình như phương pháp nấu không phải là nướng lên thì chính là cho nước vào nấu.
Nếu mà ăn ngon, nói không chừng anh còn nuôi thả cả lợn rừng trong núi….
Tô Hiểu Mạn: “...”
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy Tạ Cẩu Tử trước mặt cũng rất cường hãn, khí chất của anh người yêu này của cô vô cùng kì lạ, thoạt nhìn cao cao gầy gầy lại đẹp trai, là một người vừa ngây thơ lại vừa hung tàn, là một nhóc thành thật….
Đáng thương…
Bỏ cái từ này đi vậy.
Anh càng giống như một con báo nhỏ sống một mình ở nơi hoang dã hơn.
Tạ Minh Đồ cho cô rất nhiều sự kinh hỉ và kinh hách, Tô Hiểu Mạn nhìn anh cười một cái, cô cảm thấy hình như cô càng ngày càng thích anh hơn.
“Vậy nên cứ ném nó ở chỗ này, hai chúng ta về trong thôn ư?” cả người hai bọn họ hiện giờ toàn là mùi vị của lợn rừng, nắm tay nhau xuống núi, đều thối như nhau cả, không ai ghét bỏ ai.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu.
“Vậy anh còn trói nó lại làm gì?” Nếu hai người bọn họ cứ thế đi về, đương nhiên là phải thả con lợn rừng này, vậy thì không cần thiết làm điều thừa.
Tạ Minh Đồ chần chờ một chút: “ Mạn Mạn sợ hãi nó?”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Ý tứ chính là ban nãy cô biểu hiện ra vô cùng sợ hãi con lợn này xác chết vùng dậy, cho nên người yêu của cô rất săn sóc, trói lại con lợn rừng có khả năng sẽ xác chết vùng dậy hay sao?
“Chúng ta cứ về thôn hỏi cậu cả nên xử lí con lợn rừng này như thế nào trước đã đi.” Hai người bọn họ trở về với bộ dạng vừa dơ vừa thối như vậy, cũng phải cho mọi người một lời giải thích, bằng không sẽ có người hiểu lầm hai vợ chồng bọn họ lên núi để làm gì,
Huống chi thả một con lợn rừng hung tàn như vậy ra chỗ này, lỡ như nó tập kích người dân trong thôn thì làm sao bây giờ, vẫn là phải đi thông báo một chút.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ trở về trong thôn, nói cho cậu cả Liễu biết chuyện này, Liễu Triệu Cường biết bọn họ bắt sống được một con lợn rừng, rất là kinh hỉ.
Đây là thịt từ trên trời rơi xuống.
Vì thế ông tìm mấy người thôn dân, khiêng con lợn rừng trở về, tính toán nuôi ở trong đội sản xuất đến cuối năm, sau đó chia thịt với nhau.
Lúc khiêng con lợn rừng trở về, những thôn dân sôi nổi hỏi cô và Tạ Minh Đồ:
“Hai người rốt cuộc lên núi làm cái gì? Còn có thể gặp được một con lợn rừng bị hôn mê.”
“Tôi lên núi, sao liền tới con thỏ mắc gốc cây cũng không gặp được nhỉ?”
“ Vận khí của các người tốt quá đi.”
“Nhìn xem con lợn này, cũng phải tới hai ba trăm cân.”
Tô Hiểu Mạn cười: “Tôi nói là người đàn ông của tôi đánh ngất nó các người cũng sẽ không tin đâu nhỉ.”
Mấy người thôn dân kia xem xét Tạ Minh Đồ gầy lại cao.
Đúng, không tin.
Chỉ có thể là khi bọn họ lên núi hái rau dại gặp được con lợn ngốc.
Con heo rừng bị Tạ Minh Đồ đánh ngất xỉu đang ở đội chăn nuôi sản xuất, may mắn lúc trước Liễu Triệu Cường mang theo thành viên trong nhóm xã mở rộng chuồng heo, hiện tại cũng có thể đủ cho nó ở.
Sau khi tỉnh dậy, con heo này kêu rất to, dẫn tới không ít người dân trong thôn dừng lại xem.
“Đây là con heo ngu ngốc mà vợ chồng Tạ lão ngũ nhặt về?”
“ Con lợn lớn như vậy hoá ra là đồ ngốc, còn có thể đâm vào cây?”
“Đầu óc không được phát triển đi!"Con heo rừng tức giận khi nghe thấy những lời nói chê cười nó, ở trong chuồng ầm ầm phát ra tiếng heo hú dữ tợn, nhưng mà nó không biết chính là, bên ngoài kia một đám “Kiến thức rộng rãi”, vào những dịp cuối năm,thôn dân lại nghe nhiều tiếng giết heo, vừa nghe đến âm thanh này liền liên tưởng đến “Tiếng giết heo”, không chỉ không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn chảy nước dãi.
“Nó kêu to quá, khẳng định là thịt rất chắc nịch, lại chăm nó tới cuối năm rồi thịt cũng được.”
“Đây là một con heo ngon, chính là đầu không được thông minh lắm.”
“Là heo đực sao, lớn như vậy, kéo đi lai giống cũng rất được.”
Sau vài ngày, con heo rừng ở trong chuồng ăn ngon uống tốt, nó đã được phối giống với một con heo cái, dường như là nếm tới thú vui nằm ăn nằm uống, nó cũng không làm ầm ĩ muốn thoát ra ngoài.
“Hai ngày này cũng chưa nghe thấy tiếng nó kêu to.”
“Hiện tại đợi ăn ngon uống tốt đi, không nghĩ muốn đi rồi.”
Con người dễ dàng khuất phục ở dưới viên đạn bọc đường và heo cũng vậy.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này, trong thôn bọn họ có tin tức lớn là con heo rừng lớn bất ngờ ập đến, sau khi ra cửa thì chuyện bàn tán của ba cô sáu bà đều là về con heo rừng và người nhặt được heo.
“Lên núi cũng có thể nhặt được heo, hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn thật may mắn.”
“Đã nói Tô Hiểu Mạn vượng phu mà, cô xem Tạ lão ngũ cưới cô ta, hiện tại chuyện tốt đều tới.”
“Có thể là bởi vì bọn họ có tính cách tương hợp, giờ lại đến với nhau, có thể không có chuyện tốt sao?”
“Hai vợ chồng này thật sự thú vị”
……
Bây giờ chuyện hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn là đề tài bàn tán chủ yếu của tất cả người trong thôn, nhà may và chuyện nhặt được heo rừng ngốc đều có liên quan đến hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn, chủ đề này được tam cô sáu bà bàn luận sau bữa tối.
Mà ở chỗ những thanh niên trí thức, bọn họ dần dần cảm thấy xung quanh vắng vẻ rất nhiều.
Lúc bọn họ vừa đến, mấy bà cô trong thôn rất nhiệt tình, mỗi ngày lôi kéo bọn họ bàn tán chuyện này, nói chút cái kia, hoặc là khi nghe bọn họ nói về chuyện ở trong thành phố, sẽ ngạc nhiên mà thốt lên, bọn họ tuy rằng cảm thấy những người này thật quê mùa thật phiền nhưng cũng làm cho bọn họ cảm nhận được hương vị của sự nhiệt tình, ít nhất bọn họ là những người được mọi người chú ý, là đám người nổi bật ở nơi này.
Sau đó, bởi vì Tô Hiểu Mạn, cô gái trẻ đẹp nhất thôn thích thanh niên trí thức Khương, tiêu điểm bàn tán trở thành thanh niên trí thức Khương. Thanh niên trí thức Khương cũng lập tức thành người chạm tay là bỏng, không ít người đều chạy tới hỏi thăm, hỏi thanh niên trí thức Khương là người như thế nào?
Tuy rằng hỏi thăm không phải là hỏi bọn họ, nhưng là trong thanh niên trí thức có người như vậy cũng khiến cho những thanh niên trí thức khác tự hào.
Mà hiện tại, Tô Hiểu Mạn không còn thích thanh niên trí thức Khương, cô đã kết hôn với Tạ lão ngũ của Tạ gia. Tạ lão ngũ từ một thằng bé luộm thuộm nghèo túng biến thành một thanh niên đẹp trai và có trái tim ấm áp. Hai sự việc xảy ra gần đây, tất cả tâm điểm trong thôn đều là ở trên người hai bọn họ.
Ba cô sáu bà cũng bắt đầu ngừng nói về thanh niên trí thức bọn họ mà thay vào đó là nói căn phòng nuôi tằm của Tô Hiểu Mạn.
Rốt cuộc nhóm thanh niên trí thức đã tới một đoạn thời gian, cũng không có cái gì mới mẻ, thanh niên trí thức Khương dù có giỏi đến đâu thì khi nói đến anh ta cũng không thể ăn thêm một miếng thịt.
Nói về thanh niên trí thức còn không bằng nói về chú “Heo rừng” mới tới đẹp trai kia, con heo này hấp dẫn hơn nhiều.
Ở trước cửa chỗ ở của thanh niên trí thức rất vắng vẻ.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn sẽ có ít người đến xem qua, chẳng hạn như Tôn Mai. Trước kia bà ta không thường xuyên đến chỗ của thanh niên trí thức, nhưng trong khoảng thời gian này dường như là phát hiện sự việc gì mới lạ, thỉnh thoảng sẽ lôi kéo một vài thanh niên trí thức, vừa nói vừa cười mà trò chuyện cả buổi sáng, còn mời bọn họ ăn hạt dưa hay gì đó.
“Anh chỉ đập nó hôn mê thôi, tí nữa nó còn sẽ tỉnh lại?” Tô Hiểu Mạn có hơi hoảng, nhỡ đâu không tới vài phút nữa nó lại xác chết vùng dậy thì làm sao bây giờ? Tạ Minh Đồ trực tiếp tìm kiếm dụng cụ trong rừng, tìm chút dây của cây leo trong rừng trói con lợn kia lại.
Tô Hiểu Mạn nghi hoặc: “Anh muốn đem nó về sao? Thịt lợn rừng có thể ăn được ư?”
Tạ Minh Đồ liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Thịt lợn rừng không ăn được.”
Nghe ngữ khí của anh, Tô Hiểu Mạn có thể cảm nhận được chút oán niệm không tên, xem ra là thịt lợn rừng thật sự không ăn được, hoặc là do Tạ Minh Đồ nấu quá khó ăn, những món mà Tạ Cẩu Tử nấu từ nhỏ tới lớn, hình như phương pháp nấu không phải là nướng lên thì chính là cho nước vào nấu.
Nếu mà ăn ngon, nói không chừng anh còn nuôi thả cả lợn rừng trong núi….
Tô Hiểu Mạn: “...”
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy Tạ Cẩu Tử trước mặt cũng rất cường hãn, khí chất của anh người yêu này của cô vô cùng kì lạ, thoạt nhìn cao cao gầy gầy lại đẹp trai, là một người vừa ngây thơ lại vừa hung tàn, là một nhóc thành thật….
Đáng thương…
Bỏ cái từ này đi vậy.
Anh càng giống như một con báo nhỏ sống một mình ở nơi hoang dã hơn.
Tạ Minh Đồ cho cô rất nhiều sự kinh hỉ và kinh hách, Tô Hiểu Mạn nhìn anh cười một cái, cô cảm thấy hình như cô càng ngày càng thích anh hơn.
“Vậy nên cứ ném nó ở chỗ này, hai chúng ta về trong thôn ư?” cả người hai bọn họ hiện giờ toàn là mùi vị của lợn rừng, nắm tay nhau xuống núi, đều thối như nhau cả, không ai ghét bỏ ai.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu.
“Vậy anh còn trói nó lại làm gì?” Nếu hai người bọn họ cứ thế đi về, đương nhiên là phải thả con lợn rừng này, vậy thì không cần thiết làm điều thừa.
Tạ Minh Đồ chần chờ một chút: “ Mạn Mạn sợ hãi nó?”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Ý tứ chính là ban nãy cô biểu hiện ra vô cùng sợ hãi con lợn này xác chết vùng dậy, cho nên người yêu của cô rất săn sóc, trói lại con lợn rừng có khả năng sẽ xác chết vùng dậy hay sao?
“Chúng ta cứ về thôn hỏi cậu cả nên xử lí con lợn rừng này như thế nào trước đã đi.” Hai người bọn họ trở về với bộ dạng vừa dơ vừa thối như vậy, cũng phải cho mọi người một lời giải thích, bằng không sẽ có người hiểu lầm hai vợ chồng bọn họ lên núi để làm gì,
Huống chi thả một con lợn rừng hung tàn như vậy ra chỗ này, lỡ như nó tập kích người dân trong thôn thì làm sao bây giờ, vẫn là phải đi thông báo một chút.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ trở về trong thôn, nói cho cậu cả Liễu biết chuyện này, Liễu Triệu Cường biết bọn họ bắt sống được một con lợn rừng, rất là kinh hỉ.
Đây là thịt từ trên trời rơi xuống.
Vì thế ông tìm mấy người thôn dân, khiêng con lợn rừng trở về, tính toán nuôi ở trong đội sản xuất đến cuối năm, sau đó chia thịt với nhau.
Lúc khiêng con lợn rừng trở về, những thôn dân sôi nổi hỏi cô và Tạ Minh Đồ:
“Hai người rốt cuộc lên núi làm cái gì? Còn có thể gặp được một con lợn rừng bị hôn mê.”
“Tôi lên núi, sao liền tới con thỏ mắc gốc cây cũng không gặp được nhỉ?”
“ Vận khí của các người tốt quá đi.”
“Nhìn xem con lợn này, cũng phải tới hai ba trăm cân.”
Tô Hiểu Mạn cười: “Tôi nói là người đàn ông của tôi đánh ngất nó các người cũng sẽ không tin đâu nhỉ.”
Mấy người thôn dân kia xem xét Tạ Minh Đồ gầy lại cao.
Đúng, không tin.
Chỉ có thể là khi bọn họ lên núi hái rau dại gặp được con lợn ngốc.
Con heo rừng bị Tạ Minh Đồ đánh ngất xỉu đang ở đội chăn nuôi sản xuất, may mắn lúc trước Liễu Triệu Cường mang theo thành viên trong nhóm xã mở rộng chuồng heo, hiện tại cũng có thể đủ cho nó ở.
Sau khi tỉnh dậy, con heo này kêu rất to, dẫn tới không ít người dân trong thôn dừng lại xem.
“Đây là con heo ngu ngốc mà vợ chồng Tạ lão ngũ nhặt về?”
“ Con lợn lớn như vậy hoá ra là đồ ngốc, còn có thể đâm vào cây?”
“Đầu óc không được phát triển đi!"Con heo rừng tức giận khi nghe thấy những lời nói chê cười nó, ở trong chuồng ầm ầm phát ra tiếng heo hú dữ tợn, nhưng mà nó không biết chính là, bên ngoài kia một đám “Kiến thức rộng rãi”, vào những dịp cuối năm,thôn dân lại nghe nhiều tiếng giết heo, vừa nghe đến âm thanh này liền liên tưởng đến “Tiếng giết heo”, không chỉ không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn chảy nước dãi.
“Nó kêu to quá, khẳng định là thịt rất chắc nịch, lại chăm nó tới cuối năm rồi thịt cũng được.”
“Đây là một con heo ngon, chính là đầu không được thông minh lắm.”
“Là heo đực sao, lớn như vậy, kéo đi lai giống cũng rất được.”
Sau vài ngày, con heo rừng ở trong chuồng ăn ngon uống tốt, nó đã được phối giống với một con heo cái, dường như là nếm tới thú vui nằm ăn nằm uống, nó cũng không làm ầm ĩ muốn thoát ra ngoài.
“Hai ngày này cũng chưa nghe thấy tiếng nó kêu to.”
“Hiện tại đợi ăn ngon uống tốt đi, không nghĩ muốn đi rồi.”
Con người dễ dàng khuất phục ở dưới viên đạn bọc đường và heo cũng vậy.
Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này, trong thôn bọn họ có tin tức lớn là con heo rừng lớn bất ngờ ập đến, sau khi ra cửa thì chuyện bàn tán của ba cô sáu bà đều là về con heo rừng và người nhặt được heo.
“Lên núi cũng có thể nhặt được heo, hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn thật may mắn.”
“Đã nói Tô Hiểu Mạn vượng phu mà, cô xem Tạ lão ngũ cưới cô ta, hiện tại chuyện tốt đều tới.”
“Có thể là bởi vì bọn họ có tính cách tương hợp, giờ lại đến với nhau, có thể không có chuyện tốt sao?”
“Hai vợ chồng này thật sự thú vị”
……
Bây giờ chuyện hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn là đề tài bàn tán chủ yếu của tất cả người trong thôn, nhà may và chuyện nhặt được heo rừng ngốc đều có liên quan đến hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn, chủ đề này được tam cô sáu bà bàn luận sau bữa tối.
Mà ở chỗ những thanh niên trí thức, bọn họ dần dần cảm thấy xung quanh vắng vẻ rất nhiều.
Lúc bọn họ vừa đến, mấy bà cô trong thôn rất nhiệt tình, mỗi ngày lôi kéo bọn họ bàn tán chuyện này, nói chút cái kia, hoặc là khi nghe bọn họ nói về chuyện ở trong thành phố, sẽ ngạc nhiên mà thốt lên, bọn họ tuy rằng cảm thấy những người này thật quê mùa thật phiền nhưng cũng làm cho bọn họ cảm nhận được hương vị của sự nhiệt tình, ít nhất bọn họ là những người được mọi người chú ý, là đám người nổi bật ở nơi này.
Sau đó, bởi vì Tô Hiểu Mạn, cô gái trẻ đẹp nhất thôn thích thanh niên trí thức Khương, tiêu điểm bàn tán trở thành thanh niên trí thức Khương. Thanh niên trí thức Khương cũng lập tức thành người chạm tay là bỏng, không ít người đều chạy tới hỏi thăm, hỏi thanh niên trí thức Khương là người như thế nào?
Tuy rằng hỏi thăm không phải là hỏi bọn họ, nhưng là trong thanh niên trí thức có người như vậy cũng khiến cho những thanh niên trí thức khác tự hào.
Mà hiện tại, Tô Hiểu Mạn không còn thích thanh niên trí thức Khương, cô đã kết hôn với Tạ lão ngũ của Tạ gia. Tạ lão ngũ từ một thằng bé luộm thuộm nghèo túng biến thành một thanh niên đẹp trai và có trái tim ấm áp. Hai sự việc xảy ra gần đây, tất cả tâm điểm trong thôn đều là ở trên người hai bọn họ.
Ba cô sáu bà cũng bắt đầu ngừng nói về thanh niên trí thức bọn họ mà thay vào đó là nói căn phòng nuôi tằm của Tô Hiểu Mạn.
Rốt cuộc nhóm thanh niên trí thức đã tới một đoạn thời gian, cũng không có cái gì mới mẻ, thanh niên trí thức Khương dù có giỏi đến đâu thì khi nói đến anh ta cũng không thể ăn thêm một miếng thịt.
Nói về thanh niên trí thức còn không bằng nói về chú “Heo rừng” mới tới đẹp trai kia, con heo này hấp dẫn hơn nhiều.
Ở trước cửa chỗ ở của thanh niên trí thức rất vắng vẻ.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn sẽ có ít người đến xem qua, chẳng hạn như Tôn Mai. Trước kia bà ta không thường xuyên đến chỗ của thanh niên trí thức, nhưng trong khoảng thời gian này dường như là phát hiện sự việc gì mới lạ, thỉnh thoảng sẽ lôi kéo một vài thanh niên trí thức, vừa nói vừa cười mà trò chuyện cả buổi sáng, còn mời bọn họ ăn hạt dưa hay gì đó.
Danh sách chương