“Tôi còn tưởng thanh niên trí thức Khương trước kia rất ưu tú, mấy bà mấy cô trong thôn cứ tán gẫu là nói về anh ta, mọi ánh mắt đều đặt lên trên người anh ta. Bây giờ dường như mọi người trong thôn đều chú ý Tô Hiểu Mạn.” Triệu Thanh Thanh nhịn không được thở dài nói: “Hiện tại Tô Hiểu Mạn cùng lão ngũ Tạ gia ở bên nhau, nói đi nói lại, cũng là đang nói về hai người bọn họ, còn lại rất ít người nhắc tới thanh niên trí thức Khương.”

“Trước kia có rất nhiều người muốn giới thiệu con gái của mình cho anh ấy, nhưng hiện tại cũng ít đi rồi. Dù sao thì ngay cả cô gái xinh đẹp nhất trong thôn bọn họ mà anh ta cũng chướng mắt thì làm sao cô gái khác ở trong thôn lại lọt được vào tầm mắt của anh ta được.”

“Cũng là tự mình hiểu lấy mình.”

Nữ thanh niên trí thức bên cạnh trả lời: “Tôi không nghĩ là đang nói về Tô Hiểu Mạn, mà là có chuyện gì mới mẻ liền nói về chuyện đó, gần đây Tô Hiểu Mạn luôn có thể làm ra nhiều chuyện mới lạ.”

“A, Tô Hiểu Mạn này!”

Triệu Thanh Thanh quay ra nhìn về phía nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện với mình, cô ta cho rằng nữ thanh niên trí thức này có lẽ muốn nói xấu vài câu về Tô Hiểu Mạn, bởi vì trước kia nữ thanh niên trí thức này cũng rất thích Khương Yến Đường, mà cô ta thực sự coi thường Tô Hiểu Mạn khi cô ấy đuổi theo sau mông Khương Yến Đường.

Ai có thể biết được giây kế tiếp, nữ thanh niên trí thức lại đổi chủ đề, giọng điệu hiếm thấy nói: “Tôi có chút ghen tị với cô ấy.”

“Tôi cảm thất con heo rừng đó rất thú vị.”

“Tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy heo rừng, cũng có thêm được kiến thức.”

“Tô Hiểu Mạn thật là may mắn, cô ấy lên núi cũng có thể gặp heo rừng đâm vào cây đến mức choáng váng, cô nói xem nếu tôi học theo cô ấy cũng lên núi thì có thể gặp được con thỏ hoang đâm vào cây không?”

Triệu Thanh Thanh: “?!!!”

Người này bị ngốc à! “Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi nói đùa thôi.” Nữ thanh niên trí thức kia cười nhìn cô một cái.

Triệu Thanh Thanh: “……”

“Ở nông thôn này chính là muốn tìm một chút thú vui mà thôi.”

Triệu Thanh Thanh rất khó hiểu: “Cô không đi theo thanh niên trí thức Khương thảo luận vấn đề sao?”

Trước kia Tô Hiểu Mạn tới dây dưa với thanh niên trí thức Khương, thanh niên trí thức họ Vương đứng trước mặt này cũng muốn tiếp cận thanh niên trí thức Khương, hiện tại cô ta thật sự lựa chọn một mình trong vui vẻ.

“Thật không thú vị, thanh niên trí thức Khương cũng không nhìn trúng ta, chính mình cũng không có hứng thú.”

Triệu Thanh Thanh nghĩ thầm, quả nhiên là cướp đồ vật mới ăn ngon, lúc trước Tô Hiểu Mạn đuổi theo thanh niên trí thức thanh niên trí thức Khương, những nữ thanh niên trí thức khác cũng đỏ mặt với thanh niên trí thức Khương, có thù với Tô Hiểu Mạn, nhưng bây giờ lại có khuynh hướng khác.

Vương Nhược Phiên cũng chính là nữ thanh niên trí thức vừa nãy, chen đến bên người Triệu Thanh Thanh nhỏ giọng cùng cô nói: “Hiện tại tôi không thích thanh niên trí thức Khương nữa rồi, quá kiêu ngạo.”

Triệu Thanh Thanh: “……Hiện tại cô mới biết anh ta kiêu ngạo?”

“Ai lại thích mặt nóng dán mông lạnh chứ.” Vương Nhược Phiên cắn quả táo trên tay, “Hiện tại tôi cảm thấy mẹ của Tô Hiểu Mạn có tầm nhìn thấy xa, bà ấy có thể chọn được một người đàn ông tốt như vậy cho con gái mình, cô xem trước kia mỗi ngày Tô Hiểu Mạn đều chạy theo bên người thanh niên trí thức Khương.”

Mặt nóng mông lạnh: từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.

“Bây giờ chồng cô ấy vừa cao lớn lại đẹp trai, trẻ tuổi, chuyện này không nói đến cũng không sao, trọng điểm là chồng cô ấy luôn trân trọng cô ấy, đối tốt với cô ấy, nói cái gì đều nghe, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống thoải mái, cô không nhìn thấy hiện tại Tô Hiểu Mạn trông như thế nào sao, ngay từ đầu đã có vẻ ngoài đẹp đẽ, hiện tại lúc nào gương mặt lúc nào cũng tươi tắn càng thêm rạng rỡ, đây đều là do cô ấy được chồng chăm sóc đến cả người dễ chịu.”

“ Về sau tôi tìm bạn đời cũng phải tìm người biết trân trọng tôi.” Vương Nhược Phiên ăn xong quả táo trên tay, sau đó nói ra tính toán của chính mình.

Triệu Thanh Thanh không nghĩ tới chỉ trong vài ngày, quan điểm tìm bạn đời của Vương Nhược Phiên đã thay đổi.

Vương Nhược Phiên nghĩ, lại nói: “Tôi nghĩ rồi, trước kia mắt nhìn của tôi quá kém, tìm bạn đời không phải cần anh ta có bao nhiêu ưu tú, trọng điểm là……có thể cho tôi hạnh phúc không, không chỉ là vật chất mà quan trọng nhất là về tinh thần.”

Triệu Thanh Thanh: “……”

Khương Yến Đường trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều giống như trước đây, chẳng qua là xung quanh không còn có nhiều cô gái vây quanh như trước, anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là có đôi khi, nhìn cây táo tàu bên cạnh giếng, vẫn sẽ cảm thấy có chút cô đơn.Cuộc sống hàng ngày của các thanh niên trí thức vẫn luôn bình thường và nhàm chán như vậy, sau khi làm xong công việc mỗi ngày, Khương Yến Đường đều ở trong phòng đọc sách, anh ta có khi sẽ khinh thường Tô Hiểu Mạn, cũng có khi lại cảm thấy đáng tiếc thay cho cô ấy.

Trước đây cô ấy đã từng là một cô gái vô cùng chăm chỉ học tập, chạy theo anh ta học hỏi tri thức, bây giờ lại cùng với một tên đàn ông chân lấm tay bùn ở bên nhau, có lẽ cả cuộc đời này của cô ấy sẽ không rời khỏi được cái thôn làng nhỏ bé này, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp cũng sẽ bị mài giũa dần theo năm tháng ở trên mảnh đất vàng khô cằn này, sau đó dần dần sẽ trở thành những bà ba, cô sáu nơi thôn quê.

Có lẽ đây chính là số phận của cô ấy.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con ra đã biết đào động.

Có một số chuyện từ lúc sinh ra đã được quyết định trước rồi.

Khương Yến Đường thường xuyên cảm thấy bản thân không giống người nhà họ Khương, bạn bè cùng trang lứa với anh ta đều đã tham gia quân ngũ, chỉ có mình anh ta một mình lựa chọn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức…. Nhưng có đôi lúc anh ta cũng tự hỏi rằng bản thân làm như vậy là đúng hay sai.

Trong khoảng thời gian này, Trương Lị Lị cũng không đến chỗ của các thanh niên trí thức, bây giờ cô ta cũng không đến được chỗ của các thanh niên trí thức.

Mấy ngày trước Trương Lị Lị gặp phải một số chuyện, sau khi cô ta trọng sinh về quá khứ, vì muốn kiếm tiền mà chạy đến chợ đen lén lút làm ăn mua bán, không may bị người tố giác bắt tại trận, bây giờ đã bị đưa đến trên đại đội tham gia giáo dục phê bình tập thể, có lẽ sẽ phải ở đó cải tạo lao động hơn nửa tháng mới được thả về thôn.

Đây cũng coi như một vụ bê bối trong thôn, mọi người trong lúc rảnh cũng chỉ lén lút lôi chuyện này ra nói, chứ không bàn tán chuyện này ra bên ngoài, bởi vì mọi người cũng không hiểu được tại sao một cô gái nông thôn trẻ tuổi lại phải làm ra cái việc đầu trộm đuôi cướp giống mấy tên du côn như vậy.

Nghe mọi người nói rằng người tố giác Trương Lị Lị là một cô gái trẻ ở làng bên, đã nhiều lần trông thấy Trương Lị Lị xách theo đồ vật đi vào chợ đen, cô ta cho rằng Trương Lị Lị là kẻ trộm, sau khi tố giác xong mới phát hiện Trương Lị Lị vậy mà lại cải trang mang hàng đi buôn bán, vì vậy mà bắt được cả người cả tang vật.

Cũng có một số khác nói rằng cô gái trẻ này có quan hệ rất tốt với Hà Lượng…..

Khi Tô Hiểu Mạn từ trong lời nói của dân làng nghe được việc này, cả người cô đều vô cùng kinh ngạc, Trương Lị Lị không phải là nữ chính trong nguyên tác sao, mặc dù Tô Hiểu Mạn không đọc nhiều thể loại tiểu thuyết điền văn như này, nhưng mà cô cũng biết một ít diễn biến cơ bản của thể loại tiểu thuyết như này, kiểu nhân vật chính xuyên qua hoặc trọng sinh về thời đại xưa, bí mật buôn bán làm giàu, sau đó kinh tế lập tức vượt mặt mọi người trong thôn, khi những người trong thôn vẫn sống cảnh ăn không đủ no, thì nữ chính đã kiếm được rất nhiều tiền, khiến người khác vô cùng ghen tị.

Tuyến nhân vật Trương Lị Lị lẽ ra phải đi theo hướng như vậy chứ.

Nhưng tại sao cô ta mới lén lút kinh doanh được một thời gian đã bị người bắt quả tang đâu? Cô ta không phải là nữ chính sao? Đầu óc Tô Hiểu Mạn có chút choáng váng, nhưng sau đó cô lại nghĩ, bây giờ các cô đang sống trong một thế giới chân thật, những người xung quanh đều không phải kẻ ngốc, dù làm cái gì cũng sẽ để lại manh mối, rất khó để không bị người khác phát hiện ra, chưa kể đến việc cô ta lại thường xuyên làm những việc như vậy.

Trong tiểu thuyết, nữ chính lén lút đi buôn bán, hoặc là sẽ không bị nam chính phát hiện, hoặc là ngay từ đầu đã bị nam chính phát hiện, sau đó nam chính sẽ giúp cô ta giấu giếm chuyện này, xóa sạch mọi manh mối không để chuyện này bị ai biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện