Cô đứng lên tự đi rót cho bản thân một ly nước không thêm đường, cầm ấm nước hảo tâm hỏi Tạ Minh Đồ, “Anh muốn thêm nước không?”

Mày anh tuấn của Tạ Minh Đồ lông không tự chủ được mà nhảy lên, nhìn chằm chằm đường còn chưa tan dưới đáy ly.

Không thêm thì là trực tiếp ăn đường, mà thêm thì hình như cũng chẳng khấm khá hơn là bao.

“Cảm ơn Mạn Mạn, không thêm.” Tạ Minh Đồ thành thành thật thật cầm cái ly trong tay, duỗi đầu là một đao, rút đầu cũng là một đao, đợi chút nữa anh sẽ một hơi uống hết.

Đã là đàn ông thì một tiếng trống sẽ làm tinh thần hăng hái thêm.

Tô Hiểu Mạn thấy thế mang theo ly ấm nước ngồi vào bên người anh, thân mật nói: “anh Cẩu Tử, em cho anh thêm chút nước nữa nhé.”

Tạ Minh Đồ một lời khó nói hết, lúc này anh cũng rất khó hình dung tâm tình của mình, Mạn Mạn làm nũng với anh khiến anh thật cao hứng, nếu không cho anh thêm nước thì có khả năng anh sẽ càng cao hứng, nghĩ đến sắp phải uống nước đường, tráng sĩ bóp cổ tay nói: “Thêm đi.”

Tô Hiểu Mạn cười đổ nước cho anh, còn chạm vào cái ly, hai người ngồi cùng nhau uống nước đường.

Liễu Thục Phượng Đứng ở cửa phòng bếp thấy vợ chồng son ngồi bên ngoài uống nước, chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái.

Bà lại cầm lọ đường đi ra, “Minh Đồ, con còn muốn uống nước nữa không?”

Tạ Minh Đồ: “……”

Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh cười trộm.

“Mẹ, con không uống.” Tạ Minh Đồ quay đầu dùng một đôi mắt cún đen nhánh như mực đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Liễu Thục Phượng.

Mẹ tốt đúng là tốt thật, chỉ cầu bà đừng có liều mạng rót nước đường cho anh nữa.

“Ai, được, con và Mạn Mạn ngồi đi, đợi chút nữa ở lại ăn cơm, mẹ đi kêu anh cả hai đứa chặt chút thịt đem về……” Liễu Thục Phượng để lại những lời này, cũng đã hấp tấp chạy đi làm việc.

Phía sau Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ kêu đều kêu không được.

Hai người đành phải lại ở nơi đó xếp hàng ngồi uống nước đường.

Chỉ là trong chén Tô Hiểu Mạn không có đường.

sau khi uống xong ly nước đường, Tô Hiểu Mạn lại rót cho anh hai ly nước ấm, lúc này Tạ Minh Đồ mới hoãn lại được một chút.

“Anh có ngốc hay không chứ, không cần uống xong hết.” Nhiều Đường như vậy, Tô Hiểu Mạn chỉ mới nhìn đã cảm thấy choáng váng chóng mặt.

Tạ Minh Đồ ôn nhu mà cười cười, mẹ vợ tự tay pha cho anh, như thế nào có thể không uống hết được.

Liễu Thục Phượng hấp tấp chạy đi tìm Tô lão đại, kết quả không gặp được Tô lão đại, mà lại đụng phải lão tam.

“Mẹ, mẹ đi làm gì đây?” Tô tam ca mở miệng hỏi.

Tô tam ca vô cùng tò mò Liễu Thục Phượng muốn đi làm chuyện gì, hắn nhìn mẹ mình mặt mày hồng hào, cả người giống như ánh dương trên bầu trời, hướng bốn phía tản mát ra ánh sáng sáng quắc, sắp bỏng chết hắn.

Khó nhìn thấy được bộ dáng này của Liễu Thục Phượng.

“Vừa lúc, con cũng được, mua hai cân thịt trở về, em gái con và em rể con tới đây, hôm nay làm cho chúng nó bữa ăn ngon.” Liễu Thục Phượng túm chặt tay Tô tam ca, thật tốt, bắt được ngay tay sai.

“Mẹ, đến mức này sao? Chẳng phải chỉ là hai vợ chồng em gái tới đây thôi à, mẹ vui mừng tới thành cái dạng này, con còn tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện tốt gì cơ?”

Liễu Thục Phượng vỗ vào đỉnh đầu hắn một cái, “Tình cảm vợ chồng em gái con hòa thuận, cái này cũng không tính là một chuyện tốt trời ban sao, huống chi con ——”

Lúc Nói tới đây, Liễu Thục Phượng ngừng lại một chút, vốn dĩ muốn nói chuyện của Tạ Minh Đồ, con rể bà là một thiên tài học tập, còn có thể dựa vào việc phiên dịch kiếm tiền…… Nhưng mà, Liễu Thục Phượng xem xét bốn phía, đây là ở trong thôn, vừa nói ra ngoài, những người khác cũng sẽ biết.

Đều nói tài không lộ ra ngoài, không duyên cớ khiến người ta ghen ghét đỏ mắt, chuyện của con gái và con rể sự, cũng không thích hợp nói ra.

Nhịn, cần thiết phải nhịn xuống.

vàng Chính mình nhặt được, nào còn có đạo lý nói cho người ngoài.

Tô tam ca hiếu kỳ nói: “Mẹ, mẹ muốn nói gì? Sao lại không nói gì hết, huống chi cái gì?”Liễu Thục Phượng nghiêm mặt, ho khan một tiếng: “Lão tam, sao con có thể nói nhảm nhiều như vậy chứ, bảo con đi mua thì cứ mua đi.”

“Thịt còn không thể lấp kín được miệng con?”

“Được được được được, con đi mua, đây chính là mẹ bảo con đi mua.” Nghĩ đến đợi chút nữa có thịt ăn, Tô tam ca cũng vui mừng lắm.

Chẳng qua nghĩ đến hôm nay mẹ hắn mua thịt, là vì chồng của em gái, phần cao hứng kia bỗng dưng biến thành nắm tay có chút ngứa ngáy.

Liễu Thục Phượng đưa tiền và phiếu cho hắn, “Đi đi đi, ít nói nhảm.”

Tô tam ca mua thịt trở về, Tô Hiểu Mạn tự tay xuống bếp nấu ăn cho người trong nhà, khiến Tô Quốc Đống vui tới hỏng rồi, trên bàn cơm, Liễu Thục Phượng biểu hiện còn thân thiết hơn so với bình thường nhiều, quả thực bà biến thành một người mẹ ôn nhu hiền hậu.

Bà lôi kéo Tạ Minh Đồ Quan tâm các loại, nói chuyện ôn thanh tế ngữ, gắp đồ ăn cho anh, khiến cho ba cha con nhà họ Tô ngồi bên cạnh giật giật cơ mặt, lúc rời khỏi nhà họ Tô, tha thiết dặn dò với anh, khiến anh ở mùa thu còn cảm nhận được sự quan tâm như gió mát mùa xuân.

Tô Hiểu Mạn lôi kéo Tạ Minh Đồ đi về nhà họ Tạ, trêu chọc anh: “Anh xem có phải mẹ đối xử với anh rất tốt đúng không, vui mừng không?”

“Vui mừng.” Tạ Minh Đồ kéo ra khóe miệng cười một cái, tuy rằng anh vui thì anh vui thật, “Nhưng mà……”

“Nhưng mà cái gì?”

Tạ Minh Đồ khựng lại, cảm giác được phía sau lưng hơi lành lạnh, “Anh cảm thấy ánh mắt của cha và hai anh trai nhìn anh có chút kì quái.”

Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ bờ vai anh, “Anh cảm giác không sai.”

Cưới cô em gái út xinh đẹp trong nhà, còn đạt được vô số quan tâm yêu thương từ mẹ vợ, cũng không trách mấy cha con nhà họ Tô coi anh là cái đinh trong mắt.

“Nhưng mà cũng không có quan hệ, chờ về sau cha và anh trai em cũng sẽ đều vừa lòng về anh thôi.”

“Hy vọng như thế.” Tạ Minh Đồ cũng không lạc quan lắm đối với tương lai, nhưng anh sẽ tranh thủ đạt được sự tán thành của cha mẹ vợ và mấy người anh trai vợ.

Hai người trở lại Bọn họ nhà họ Tạ, lúc này nhà họ Tạ có một người khách, cũng chính là chị tư của Tạ Minh Đồ, Tạ Thải Hương.

*

Tạ Thải Hương đã lấy chồng, gả tới một hộ ở thôn bên cạnh, hoàn cảnh gia đình kia nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, cũng không khác biệt mấy với nhà họ Tạ, không tốt được bao nhiêu, bởi vậy, Tạ Thải Hương thường xuyên về nhà mẹ đẻ.

Cô ta và mẹ ruột Tôn Mai và với chị dâu hai có quan hệ không tồi, thường xuyên có thể mang chút đồ vật từ nhà mẹ đẻ trở về, làm đứa con dâu duy nhất trong đám con dâu ở nhà chồng được yêu thương quý trọng.

Tạ Thải Hương cũng là người thích chiếm tiện nghi, là người phụ nữ vô cùng khôn khéo, rất giống mẹ ruột của cô ta là Tôn Mai.

Bởi vì cô ta là đứa con gái duy nhất trong nhà, Tôn Mai luôn luôn đối xử với cô ta rất tốt, mà Tạ Thải Hương biết Tôn Mai thiên vị Tạ lão nhị, cho nên cô ta cũng không để chị dâu cả và chị dâu hai ở trong mắt, cứ khi nào về nhà là lại tạo mối quan hệ tốt với chị dâu hai.

Tạ Thải Hương rất hâm mộ tình cảnh của Tạ nhị tẩu, được mẹ chồng thiên vị, xuất chúng nhất trong mấy đứa con dâu, mục tiêu của cô ta cũng là như thế này, bởi vì nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cô ta có thể thường xuyên lấy được không ít tiện nghi ở nhà họ Tạ, nhà chồng bên kia vô cùng coi trọng cô ta.

Cho nên, cô ta lại tới nhà họ Tạ để kiếm thứ tốt rồi.

Tạ Thải Hương đã chọn đúng ngày tốt để tới đây, hai ngày nữa anh cả nhà họ Tạ cũng sẽ trở về. Mỗi lần Tạ lão đại trở về, đều sẽ mang cho người trong nhà không ít đồ vật, sao mà cô ta có thể không tới chiếm chỗ tiện nghi này được chứ? Nếu là có thể từ giữa lấy được một ít hàng tươi, còn có thể mang về nhà chồng khoe ra.

Lúc Tạ Thải Hương đến nhà họ Tạ, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng chưa trở về, người nhà họ Tạ quây quần ở bên nhau ăn bữa cơm, cũng không có mời hai vợ chồng lão ngũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện