"Hai vợ chồng Lão ngũ đã đi đâu rồi?”

“Không phải nói là đã trở lại?”

“Mới vừa có người nhìn thấy ở trong thôn, nói là đến nhà họ Tô ăn cơm, cái bà Liễu Thục Phượng kia còn bảo con thứ ba đi mua thịt.”

“Hiện tại có người trong thôn nói, nói lão ngũ nhà ta xem như đi ở rể nhà họ Tô.” Tạ nhị tẩu Hứa Diễm Lan nói ý.

Cô ta nghĩ thầm hai vợ chồng này vừa trở về liền chạy tới nhà họ Tô, còn không phải là muốn đi ở rể? Tôn Mai nghe đến đó, hừ lạnh một tiếng.

Tạ Thải Hương chọc cơm, nghe chị dâu hai nói lên những việc này, cô ta cảm thấy rất tò mò, lão ngũ có thể cưới được người vợ như là Tô Hiểu Mạn, đã xem như một chuyện vô cùng ly kỳ, nhà họ Tô còn vừa lòng được với Tạ lão ngũ?

Nói lão ngũ biến thành đẹp trai hơn không ít, Tạ Thải Hương càng cảm thấy buồn cười, Tạ lão ngũ còn có thể đẹp trai được tới mức nào?

“Tô Hiểu Mạn cùng lão ngũ ở lại cái phòng ở ban đầu của nó hả? Cô ta cũng chịu ở sao?” Tạ Thải Hương cũng không phải không biết chỗ Tạ lão ngũ ở kém tới mức nào, trọng điểm là một cô gái như vậy Tô Hiểu Mạn, còn nguyện ý ở chung một chỗ với lão ngũ? Mà không phải gây sự đòi phải về nhà.

chị dâu cả cùng chị dâu hai cũng không tiếp lời, chỉ có Hứa Diễm Lan đang nói chuyện: “Đấy là em không biết thôi, hiện tại nhà ở của bọn họ sửa lại không ít, đồ vật rách nát đều dọn đi hết rồi, thêm không ít thứ tốt, còn có cái máy may đặt ở trong phòng đó, trên giường còn có chăn đệm tơ tằm, chúng ta còn chẳng thể dùng nổi những thứ đó cơ mà.”

Máy may? Chăn đệm tơ tằm?

Nghe tới hai dạng đồ vật này tâm tư Tạ Thải Hương sống dậy.

“Thím nhỏ!”

“Chú nhỏ, thím, hai người đã trở lại!!”

Bên ngoài truyền đến tiếng của bọn nhỏ, hiện tại Tô Hiểu Mạn và bọn trẻ nhà lão đại lão tam có quan hệ không tồi, chia cho bọn nó mỗi đứa hai viên đường.

“Cảm ơn thím nhỏ.”

Tôn Mai thấy, chất vấn nói: “Cô lấy đường từ đâu ra?”

“con mang về từ nhà mẹ đẻ, chia cho mấy đứa cháu trai cháu gái ăn có làm sao đâu?”

Tạ Thải Hương cùng Hứa Diễm Lan nghe được động tĩnh, bên ngoài, đi đến sân xem diễn, Tạ Thải Hương lập tức thấy được Tô Hiểu Mạn thần thái ngút trời bên kia, không nghĩ tới Tô Hiểu Mạn này, sau khi gả cho lão ngũ xong mà không bị chịu đả kích chút nào, ngược lại trở nên càng thêm xinh đẹp.

Mà lão ngũ.

Ánh mắt cô ta nhìn về phía người đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh Tô Hiểu Mạn, nháy mắt trợn tròn hai mắt của mình, đây là…… Tạ lão ngũ?!!!

Là đứa em trai dung mạo bình thường hay sợ hãi lại rụt rè kia của cô ta?

Dáng người gầy như bộ xương khô trước đây, đã từng bước biến thành thon chắc cơ bắp, quần áo cắt may khéo léo mặc ở trên người anh, càng sấn ra dáng người đĩnh bạt của anh, tấm lưng vốn không thẳng, lúc này thẳng giống cột cờ đỏ đang tung bay.

khuôn mặt anh cực kỳ xuất sắc, sắc bén ngũ quan khắc sâu lại trương dương, chẳng sợ đứng ở bên cạnh người có dung mạo minh diễm xinh đẹp như Tô Hiểu Mạn, cũng không có bị lu mờ đi.

hai vợ chồng này đứng chung một chỗ, giống như mặt trăng và mặt trời, chiếu rọi cho nhau, ai nhìn cũng phải nói một câu cực kỳ xứng đôi.

Đây thật là Tạ lão ngũ?

Tạ Thải Hương vô cùng kinh ngạc, ngũ quan và vóc dáng của đối phương quá xuất sắc, cô ta cũng phải hoài nghi có phải thay đổi một người khác hay không?

“Hai người……”

“Đều ở chung một cái thôn, cũng không cần giới thiệu, đây là tứ tỷ, đây là vợ mới cưới của lão ngũ, Tô Hiểu Mạn, lại nói tiếp hai người cũng rất giống nhau, đều là con thứ tư trong nhà, phía trên còn có ba người anh trai.” chị dâu cả ở một bên nói.

Tô Hiểu Mạn nhìn thoáng qua Tạ Thải Hương, Tạ Thải Hương còn đang ngây người, cô ta có dung mạo điển hình của người nhà họ tạ, lớn lên cực kì giống cha mình chính là ông Tạ, hai cái quai hàm tương đối bạnh ra, mặt có vẻ khá lớn, diện mạo như vậy vốn dĩ thoạt nhìn tương đối hiền lành, trên thực tế đều ở chung một cái thôn, ai không biết ai chứ.

Tạ Thải Hương thích chiếm tiện nghi của người khác.

“Ai u, Hiểu Mạn, cô biến thành em dâu năm nhà tôi, thật là có duyên phận, hiện tại chúng ta đã thành người một nhà.”Tạ Thải Hương vô cùng nhiệt tình với Tô Hiểu Mạn, trái một câu “em dâu”, phải một tiếng “Hiểu Mạn”, gọi như thể thân thiết lắm, Tô Hiểu Mạn cũng cười tủm tỉm mà kêu “Tứ tỷ”.

Kéo nhau nói chuyện phiếm trong chốc lát, cuối cùng Tạ Thải Hương tiến vào đề tài chính, đầu tiên là cô ta nói mình lấy chồng không hạnh phúc, ở nhà chồng chịu ủy khuất rất nhiều, sau đó lại nhắc tới, hy vọng nhà mẹ đẻ có thể giúp đỡ một chút, khiến cho cô ta có thể ngẩng đầu lên ở nhà chồng.

Tô Hiểu Mạn tán đồng: “Tứ tỷ, nhà mẹ đẻ chị nên giúp đỡ chị thật tốt.”

“Hiểu Mạn, em thật là thấu hiểu lòng người, khi chị tư lấy chồng điều kiện trong nhà không được tốt lắm, của hồi môn tới cái chăn tốt cũng không có, còn mang theo mấy cái chăn nệm cũ vừa thô vừa rách, chính là bởi vì cái này, mà mẹ chồng luôn ghét bỏ chị, ghét bỏ nhà mẹ đẻ chị không được chu đáo.”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Có lẽ Tô Hiểu Mạn đã đoán được bà chị tư này muốn ám chỉ cái gì.

Vì thế cô làm bộ làm tịch đồng tình nói: “Tứ tỷ, chị thật sự quá đáng thương.”

sau khi Đồng tình xong, Tô Hiểu Mạn cũng không lên tiếng.

Tạ Thải Hương ở trong lòng thầm mắng cô không theo kịch bản, một chút cũng không biết lấy lòng chị gái chồng, nếu mà cô muốn sống tốt ở nhà họ Tạ, ít nhất cũng phải qua được cánh cửa của cô ta, phải cho chút quà coi như là hiếu kính.

“Nghe nói em có một bộ chăn nệm tơ tằm, có thể cho chị tư của em mượn dùng chút hay không, chị tư của em chỉ mượn dùng tạm chút thôi, chị thật sự quá khổ, tân hôn cũng không có bộ chăn nệm tử tế.” Lại nói tiếp còn làm bộ làm tịch nghẹn ngào hai tiếng.

Tô Hiểu Mạn lần đầu tiên nhìn thấy màn biểu diễn phù hoa như vậy, cô gái Tạ Thải Hương da mặt cũng dày thật, trực tiếp hỏi em dâu của mình muốn đồ.

Cô ta ở bên kia làm bộ làm tịch nghẹn ngào, Tô Hiểu Mạn lại không tiếp lời, bốc nắm hạt dưa, ở bên cạnh cắn tới hứng khởi.

Tạ Thải Hương tới đây, cũng có ý nghĩa là ngày mai Tạ đại ca về tới, lập tức sẽ chia ra ở riêng, vốn đã không phải người một nhà, không cần cho cô ta mặt mũi.

Chỉ là Tạ Minh Đồ trước đây Tạ Minh Đồ còn vì nhà họ Tạ mà phải làm nhiều công việc cực khổ bao nhiêu năm, có chút đồ vật cần thiết phải đòi về bằng được.

Nên chặt đứt, cũng cần phải chặt đứt.

“Hiểu Mạn, em nghe xong sao lại không tỏ vẻ chút nào thế.” Tạ nhị tẩu ở bên cạnh thấy thế mở miệng, “Em mau giúp chị tư của em đi, con bé cũng không dễ dàng gì, hoàn cảnh nhà mẹ đẻ cô ấy không tốt như nhà mẹ đẻ em, cho dù em có thiếu đi một bộ chăn nệm, thì người nhà họ Tạ chúng ta cũng sẽ không coi thường em.”

“Chị tư em vì không có bộ chăn gối tử tế mà vẫn luôn không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, em làm vậy tính là giúp đỡ, được chưa?”

Nghe Hứa Diễm Lan nói xong, Tạ Thải Hương lập tức chuyển ánh mắt về hướng Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn Buông hạt dưa cầm trong tay, chậm rì rì nói: “Chị hai, em nghe nói quan hệ của chị và chị tư mới là tốt nhất?”

Hứa Diễm Lan: “Thế thì sao?”

“Em cảm thấy mỗi một bộ chăn nệm làm sao có thể làm chị tư ngẩng đầu lên ở nhà chồng được, mọi người lại chẳng thể vào phòng chị ấy xe chăn được, nếu là chị hai nguyện ý đem radio mới mua cho chị tư, không cần nhiều lời.”

“Em dám cam đoan, toàn thôn bên đều đến hâm mộ chị tư, chị ấy còn có thể không dám ngẩng đầu?”

“Đến lúc đó người một nhà toàn dựa vào chị ấy tới nghe radio, đây là ra gió to đầu, có phải hay không? Chị tư, chị thấy thế nào?”

Tạ Thải Hương chần chờ, vốn cô ta cũng chỉ muốn có bộ chăn nệm tơ tằm, nhưng mà…… Nếu là có thể có một chiếc radio đặt ở trong nhà, vật thì cô ta ở nhà chồng chính là……

dụ hoặc của Radio quá lớn, ai cũng nhịn không được, Tạ Thải Hương chuyển hướng Hứa Diễm Lan: “Chị hai, chị giúp em đi?”

Hứa Diễm Lan ở trong lòng mắng Tạ Thải Hương máu chó phun đầy đầu, mệt vừa rồi cô ta còn giúp Tạ Thải Hương nói chuyện, con tiện nhân này thật đúng là há miệng chẳng biết mắc quai, còn muốn đồ vật của cô ta.

Hứa Diễm Lan tức giận đến muốn cho cô ta một cái tát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện