Tạ Minh Đồ yên lặng nhìn bà ta, nhìn cái người mà mình kêu là “Mẹ” mười mấy năm, trong lòng đều không có một chút ôn nhu nào, chỉ còn lại có xa lạ, “Từ trước nay tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tạ, chỉ có nhà họ Tạ có lỗi với tôi.”

Tôn Mai rống giận: “Mày có ý tứ gì?!”

Người bên cạnh cũng khuyên: “Tạ lão ngũ, sao cậu có thể nói chuyện với mẹ mình như vậy?”

Tạ lão đại lúc này cũng nhíu mi: “Lão ngũ!”

“Cho dù mẹ cậu có đối xử tệ bạc đối với cậu, nhưng tốt xấu cũng là mệt chết mệt sống nuôi mấy anh em nhà cậu trưởng thành……”

Tôn Mai dậm dậm chân: “Tạ Minh Đồ, lương tâm mày cho chó ăn rồi à.”

Tô Hiểu Mạn: “Có vài người trời sinh đã chẳng có lương tâm rồi.”

“Tô Hiểu Mạn, cô còn dám đổ thêm dầu vào lửa.”

Tạ lão nhị nghe thấy Tô Hiểu Mạn nói, lập tức muốn biểu hiện uy phong trước mặt mẹ mà động thủ, chẳng qua tay hắn mới vừa vươn tới, đã bị Tạ Minh Đồ bắt lấy vặn ngược, lạch cạch cái vài tiếng, cánh tay bị tháo khớp, đau tới mức mắt mũi Tạ lão nhị nhăn nhúm vào cùng nhau.

“Mày dám động thủ với anh trải mày à.” Tôn Mai tức giận đến nhảy dựng lên, “Tới đồn công an, báo công an, cần thiết báo công an, bắt cái tên vương bát đản này.”

Tạ lão đại thấy thế ra tới khuyên: “Mẹ, mẹ đừng xúc động.”

“Cứ hòa bình mà Tách ra ở riêng, như thế nào đã động tay động chân rồi, Tạ lão ngũ, sao cậu lại làm thế này?!”

“Hiểu Mạn, cô khuyên nhủ cậu ta đi.” Ông Lâm cũng không nghĩ tới chuyện này tách ra ở riêng lại biến thành như vậy, lúc này Tạ lão ngũ lại động tay động chân luôn, còn đánh cả anh trai ruột của chính mình.

Rõ ràng trước kia tính tình Tạ lão ngũ không phải như thế.

“Cô ta khuyên, bà mẹ già này thì như thế nào sẽ khuyên, trước kia lão ngũ là bộ dáng gì, hiện tại cưới Tô Hiểu Mạn lại là cái dạng gì, Tô Hiểu Mạn chính là một tai họa.” vợ Tạ lão nhị là Hứa Diễm Lan chạy ra nói chêm vào.

“Tới đồn công an báo án để họ bắt nó, nó dám động thủ đánh anh trai mình.”

Người chờ xem náo nhiệt bên ngoài cũng cãi cọ ầm ĩ, bọn họ chỉ là mơ hồ nghe được một ít từ bên trong.

“Bà nói xem nhà họ Tạ bọn họ chia cái nhà mà thôi, thể mà cũng xảy ra thật nhiều chuyện cũng.”

“Hôm kia Tạ lão tam ly hôn, trẻ con đều đưa đi hết.”

“Tạ lão đại cũng bất mãn lắm.”

“vừa rồi Tạ lão ngũ động thủ.”

“Trong nhà này cũng thật đúng là……”

“Đây là kết cục của một chén nước hất đi không hốt lại được, ông nhìn xem đi, hai ông bà nhà họ Tạ này, chờ về sau, không có ngày lành nào đâu.”

Cánh tay Tạ lão nhị bị vặn trật khớp, đau ở bên cạnh ai u ai u kêu to, vừa lúc có một cụ người già, biết bó xương, liền bẻ trở về cho hắn ta, nhưng nỗi đau khi bẻ đi vặn lại này, làm nước mắt nước mũi hắn đều trào hết ra.

Cả đời của hắn, đến việc xuống ruộng còn chẳng mấy khi phải đi, làm sao mà chịu được khổ như vậy.

“Tách ra ở riêng đi, con không muốn lại nhìn thấy Tạ lão ngũ.”

“Tạ Minh Đồ, mày làm chuyện gì thế này?”

cán bộ Trong thôn cũng tới khuyên Tạ Minh Đồ, “Có cái gì tức giận cũng không nên động thủ, hòa khí, sau đó tách ra đi thôi.”

Tạ Minh Đồ thờ ơ, anh nhìn về phía Tôn Mai, thình lình nói ra một câu làm mọi người sờ không được đầu óc nói, “Câu nói ban đêm hôm đó, tôi nghe được.”

“Có ý gì?”

“Tạ lão ngũ, cậu nói cái gì vậy?”

Tôn Mai trừng mắt nhìn anh: “Mày nghe được cái gì? Nghe được?”

Tạ Minh Đồ nhìn bà ta gằn từng chữ một nói: “Nếu mà tôi không có lương tâm thì khi mới đem đứa nhỏ này về đây tôi đã bóp chết nó ngay lập tức rồi, sao tôi phải nuôi con cho người khác chứ?”

Lời anh nói giống như một đạo sấm sét muốn nổ tung toàn bộ người trong phòng, rất nhiều người kinh nghi bất định, tuy rằng bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà căn cứ một câu này, bên trong khẳng định bao hàm một cái bí mật rất lớn.

Mà nghe xong anh nói lời này, Tôn Mai chỉ cảm thấy một đạo sét đánh giữa trời quang, nó đã biết, sao mà nó có thể biết được, đúng vậy, thằng tiện nhân này, cái thằng khốn nạn nên sớm chết, nó muốn cướp thân phận con trai của bà ta.Tôn Mai lập tức muốn nhào qua đi, “Tao bóp chết mày, vì cái gì mà tao không bóp chết mày sớm một chút——”

Người khác vội vàng tới ngăn Tôn Mai lại.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tạ lão đại và một đám người bên cạnh tất cả đều ngây ngẩn cả người, còn chưa rõ ràng lắm chuyện gì đã xảy ra.

Đổi trẻ con? Bóp chết cậu ta? Tô Hiểu Mạn: “Tôn Mai, vì sao mà trên đời sẽ có người ác độc như bà vậy, năm đó bà đổi trẻ con, đem Tạ Minh Đồ ôm về nhà, từ nhỏ đánh chửi vũ nhục với anh ấy, khắt khe hà tiện, lương tâm bà thật sự bị chó ăn mất rồi.”

“Không, người giống như bà, căn bản là không có hai chữ lương tâm đáng nói, bà trời sinh không có lương tâm, tâm tư ác độc, còn ngoan độc hơn cả rắn độc nữa.

Vốn dĩ ông Tạ ở bên cạnh một chữ cũng chưa nói chuyện đột nhiên bụm mặt ngồi xổm xuống, xong rồi, hoàn toàn xong rồi, mọi chuyện bại lộ hết cả rồi, về sau Nhà bọn họ còn có thể diện gì nữa.

Còn có đứa con mà nhà ông ta chưa từng nhận về kia……

Tạ lão đại cau mày: “Tô Hiểu Mạn, cô dựa vào cái gì nói như vậy, cô có chứng cứ không?”

“Đương nhiên là có chứng cứ.” hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ chạy tới thành phố đi làm một phần giám định huyết thống, chứng minh Tạ Minh Đồ cùng hai ông bà nhà họ Tạ, không có khả năng là ruột thịt được.

“Loại giám định này, ai biết có phải thật sự hay không?” Có người nghi ngờ, rốt cuộc ở cái niên đại này giám định huyết thống, kỹ thuật điều kiện còn không hoàn chỉnh, cũng rất ít người biết cái này, huống chi bọn họ lại còn là người nông thôn.

“Vậy mọi người nhìn kỹ xem mặt Tạ Minh Đồ cùng với mặt lão đại lão nhị lão tam, này còn cần giám định sao? Vừa xem hiểu ngay.”

“Căn bản là anh ấy không phải con cái của nhà họ Tạ.”

Ông Lâm: “Liền tính không phải con cái Nhà họ Tạ, cũng không thể nói là Tôn Mai cố ý đổi, tốt xấu Nhà họ Tạ cũng nuôi cậu ta mười mấy năm, không thể vong ân phụ nghĩa được.”

“Mọi người biết gia đình vốn có của Tạ Minh Đồ là bộ dáng gì sao? Vong ân phụ nghĩa? Vốn dĩ anh ấy sẽ được sinh ra trong gia đình cán bộ ở thành phố, sau khi bị Tôn Mai ôm trở về sống cuộc sống như thế nào? Mọi người không nghĩ thử xem, này có thể có cái ân tình gì, dùng on cái của chính mình đi đoạt lấy cha mẹ nhà người khác, còn đánh chửi khắt khe từ nhỏ với anh ấy, không nói báo ân, nếu tôi là anh ấy, chẳng lẽ tôi còn không báo thù? Tôi không thọc cho hai vợ chồng nhà họ Tạ kia một dao xem như tốt lắm rồi.”

“Báo công an đi, kéo nhau lên đồn công an đi xem nào, để xem rốt cuộc là ai bị bắt, Tôn Mai năm đó bà trộm tráo đổi con nhà người ta, cũng thuộc về lừa bán trẻ con.”

“Phi! Phi!” Bị mọi người ngăn lại Tôn Mai vẫn cuồng loạn mà nhảy dựng lên, liều mạng nhổ nước bọt hướng Tô Hiểu Mạn bên kia, bà ta hận cực kỳ, hận không thể xé rách cái miệng của Tô Hiểu Mạn. “Chúng mày chính là muốn cướp thân phận của con trai tao, chúng mày muốn cướp thân phận của nó.”

“Cái loại đê tiện như mày, mày muốn cướp thân phận của con trai tao.”

Tô Hiểu Mạn: “thân phận địa vị của con trai bà vốn là trộm của Minh Đồ, thế mà bà còn có mặt mũi nói như vậy?”

Đám người Ông Lâm: “????!!!!”

Bọn họ thật sự không nghĩ tới, chẳng qua chỉ là tới tham dự chuyện tách nhà chia tài sản của Nhà họ Tạ, náo loạn đến bây giờ, Tách ra ở riêng đã biến thành một chuyện nhỏ, ngược lại thành cho hấp thụ ánh sáng việc năm đó Tôn Mai bí ẩn đổi trẻ con nhà khác.

Đúng là chuyện kinh thiên động địa.

Bọn họ vốn cho rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, có thể là giả, nhưng là nghe thấy Tôn Mai nói, Vậy…… Này đại khái là sự thật.

năm đó Tôn Mai thật sự cố ý đổi trẻ con? Không nghĩ tới một người phụ nữ ở nông thôn cư nhiên làm ra chuyện như vậy, trách không được trách không được, trách không được từ nhỏ Tạ lão ngũ đã biểu hiện ra hoàn toàn không giống người Nhà họ Tạ, trách không được Tôn Mai liền đánh chửi hạ tiện anh từ nhỏ, hóa ra bà ta vẫn luôn liền biết Tạ Minh Đồ cũng không phải con ruột của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện