Vì sao một người mẹ có thể đem con của mình tráo đổi với con của nhà khác chứ? Bởi vì ham gia cảnh nhà người ta, nghe lời nói từ miệng Tô Hiểu Mạn, người nhà của gia đình bị đổi đứa trẻ kia, là một gia đình cán bộ trong thành phố.

Như vậy lúc trước Tôn Mai lại làm như thế nào để đổi thành công hai đứa trẻ được?

“Tô Hiểu Mạn, cô nói Tôn Mai đánh tráo trẻ con, vậy bà ta đổi với nhà ai?”

Tô Hiểu Mạn: “ con ruột bà ta hiện tại đang ở thôn chúng ta đó? Có lẽ có người có thể đoán được, mọi người xem mấy anh em nhà bọn họ này, nghĩ lại xem có ai lớn lên giống bọn họ, liền biết con ruột Tôn Mai rốt cuộc là ai?”

“Nghĩ lại mấy ngày này, Tôn Mai làm chút chuyện khác thường gì? ba cô sáu bà Trong thôn hẳn là đều biết đi, tôi tin tưởng đều không cần nói rõ, có những người làm chuyện trái với lương tâm, luôn là muốn ban ngày ban mặt hạ.”

Đôi mắt Tôn Mai đều sắp trừng rớt ra ngoài, hiện tại không phải liên quan chuyện khác nữa, mà là liên quan đến đứa con út ưu tú nhất cả bà ta, rõ ràng thằng bé nên có tiền đồ càng thêm tốt đẹp, nó chính là con cháu đại viện, cha của nó là viên tư lệnh, đúng vậy, Tạ Minh Đồ chính là muốn cướp thân phận của nó.

Quá ác độc, lúc trước vì sao mà bà ta không bóp chết nó.

Tôn Mai ra sức tránh khỏi vậy giữ, rốt cuộc tránh thoát những người ngăn lại bà ta đó, bà ta không thể để cho Tô Hiểu Mạn tiếp tục nói tiếp, bà ta không thể để cho bọn họ uy hiếp đến thân phận cùng địa vị con trai chính mình.

Nhưng mà bà ta dùng sức quá mạnh, vừa mới tránh thoát được, cả người đã ngã sấp trên mặt đất, cắn tới chính mình đầy miệng là máu, hàm răng cắn vào bùn trên mặt đất.

“Mau đỡ mẹ anh lên.”

Tạ lão tam đỡ Tôn Mai lên, máu trong miệng trong hàm răng của Tôn Mai còn không có phun ra đi, “Ngăn cô ta lại, không cho cô ta nói nữa, mấy kẻ điên bọn họ, muốn cướp thân phận con trai tôi.”

Lúc này ông Lâm ở bên cạnh hỏi: “Đứa con trai bà nói đến tột cùng là ai?”

Tôn Mai toàn thân lạnh lẽo một mảnh, máu và đất trong miệng cũng không thèm đi lau.

Tô Hiểu Mạn ở một bên lạnh lạnh nói: “ Con ruột bà ta đến tột cùng là ai, tin tưởng không cần chúng tôi nói thẳng, mọi người cũng đoán được đi?”

Phần lớn người trong phòng hai mặt nhìn nhau, nhưng mà cũng không ai nói gì, bởi vì chuyện này quá mức hoang đường và không thể tưởng tượng.

Đúng vậy, cho dù Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ không cần nói rõ, mỗi người bọn họ đều đoán được người kia là ai, đã là con cháu cán bộ, như vậy cũng chỉ có thanh niên trí thức, lại còn lớn lên giống với người nhà họ Tạ nữa. Như vậy cũng chỉ có một người.

—— Khương Yến Đường.

Nghe nói mấy ngày này Tôn Mai cũng vô cùng khác thường, không ít người đều nhìn thấy bà ta lâu lâu lại chạy tới chỗ ở của thanh niên trí thức, nói chuyện nhỏ nhẹ cùng với nhóm thanh niên trí thức, trước đó, tựa hồ bà ta còn tìm người tìm hiểu rất nhiều chuyện về thanh niên trí thức Khương.

Cẩn thận ngẫm lại, khuôn mặt kia của thanh niên trí thức Khương, cũng lớn lên rất giống Tạ lão nhị, nếu là……

Nếu là tưởng tượng ở trong đầu một cái hình ảnh, Khương thanh niên trí thức bỏ đi quần áo thanh niên trí thức trên người, thay quần áo nông dân địa phương, lại đứng vào giữa mấy người Tạ lão đại Tạ lão nhị Tạ lão tam.

Đúng là anh em một nhà luôn rồi!

Bỏ đi cái vẻ ngoài thanh niên tri thức, Khương Yến Đường cũng không có gì khác nhau với người chân đất ở nông thôn.

Này này này…… Chẳng lẽ Khương Yến Đường mới là con cái nhà họ Tạ, mà Tạ Minh Đồ là con cháu đại viện bị cố ý đánh tráo, như vậy, người vốn nên có xuất thân tốt đẹp, hẳn phải là Tạ Minh Đồ, là tiểu tử nghèo trong thôn bọn họ Tạ Minh Đồ!!!

Đúng vậy, dung mạo Tạ Minh Đồ xuất sắc như vậy, lúc nhỏ chính là một đứa bé xinh đẹp, trước đây khi anh còn nhỏ, cũng không phải không có người suy đoán có phải nhà họ Tạ trộm ôm trẻ con nhà khác trở về hay không, sau khi Tạ Minh Đồ lớn càng ngày càng lôi thôi lếch thếch, dần dần cũng không còn ai nhắc tới chuyện này nữa.“Là Khương Yến Đường?!”người Trong phòng còn chưa nói lời nào, bên ngoài lại kêu to một tiếng, này một tiếng xem như là sấm sét rạch ngang trời, đánh thức mọi người vốn còn đang mơ màng hồ đồ đắm chìm trong chuyện kia.

Không phải đang nằm mơ?

Chuyện mà lỗ tai bọn họ nghe thấy là thật sự?

Hôm nay Tạ gia không phải tới đòi chia tài sản sao? Như thế nào đột nhiên lại tuôn ra chuyện kinh thiên động địa như vậy?

Thoại bản tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.

Ngẫm lại thân phận và gia thế của Khương Yến Đường, Tôn Mai bà ta làm sao có thể đem con trai của chính mình tráo đổi với con trai nhà họ khương, người phụ nữ ngu muội ở nông thôn này sao có thể làm ra chuyện như vậy được?

Tới đây xem có không ít người lớn tuổi, bọn họ mơ hồ còn nhớ rõ chút chuyện năm đó, Tạ gia lão ngũ không phải sinh ra ở thôn Kiều Tâm, mà là được Tôn Mai và ông Tạ mang về từ bên ngoài.

Nói là bọn họ trở về quê cũ của nhà họ Tạ một chuyến, trấn nhỏ nhà họ Tạ, ở đó Tôn Mai ngoài ý muốn sinh non, sinh ra Tạ lão ngũ sau đó mang về trong thôn.

Tạ lão ngũ khi còn nhỏ trắng trẻo mềm mại lại xinh đẹp, cũng có người truyền tai là bởi vì anh sinh ra ở bên ngoài, ăn đủ hơn những đứa trẻ khác trong thôn, có khi anh còn được ăn qua sữa bột.

Lúc ấy rất nhiều người trêu ghẹo, nói là phần mộ tổ tiên nhà Tôn Mai và ông Tạ bóc khói nhẹ, mới sinh ra đứa trẻ xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, chỉ là ngay lúc đó Tôn Mai nghe xong những lời này, cũng không cảm thấy cao hứng.

“Thậm chí bà ta còn có chút tức giận cơ mà.”

“Tôi còn nhớ rõ chút chuyện năm đó, hiện tại nghĩ đến đích xác không thích hợp, nếu là con ruột, sao có thể không vui cho được? lúc ấy bà ta đã không có tự tin, tôi còn hoài nghi quá có phải đây là đứa trẻ mà bà ta vụng trộm với người đàn ông khác mà sinh ra hay không, nhưng mà ngẫm lại cái thôn vừa nhỏ vừa nát này của chúng ta,cho dù có vụng trộm với bất kì người đàn ông nào đi chăng nữa, cũng sinh không ra hình dáng này……”

“Cũng đúng thôi, ai có thể nghĩ đến, không phải là bà ta đi vụng trộm với người đàn ông khác, mà là trộm đánh tráo con người ta.”

“Trách không được, tôi vẫn luôn cảm thấy không thích hợp, khi còn nhỏ Tạ lão ngũ ngoan như vậy, nếu tôi mà có đứa con út như vậy, còn không nâng ở lòng bàn tay thương yêu, vậy mà Tôn Mai cố tình suốt ngày thiên vị Tạ lão nhị, đây cũng không khác gì đầu bị lừa đá cả, hiện tại xem ra, không phải con ruột bà ta nên không có tình cảm.”

“Đáng thương, khi còn nhỏ Tạ lão ngũ sống những ngày tháng như thế nào chứ.”

“Người đàn bà ác độc này, bà ta dám làm ra chuyện như vậy, bà ta trộm đánh tráo con trai nhà thủ trưởng, làm sao mà bà ta dám, làm sao dám làm thế.”

“Sao mà lại không dám, ông nhìn xem, người khác trộm vàng trộm bạc trộm của quý cũng là trộm, bà ta trộm con người khác cũng là trộm, lúc mà thanh niên trí thức Khương vừa mới tới trong thôn chúng ta có một thân khí khái, nghĩ thôi cũng đoán được trước kia hắn ta sống cuộc sống xa hoa xa xỉ như thế nào, lại nhìn lại Tạ Minh Đồ mà xem, vốn là một đứa trẻ trắng nõn xinh đẹp, cậu ta mới là con cái nhà thủ trưởng, vậy mà bị Tôn mai đưa tới nông thôn, từ nhỏ đã phải chịu sự đánh chửi bắt nạt từ bà ta, tới cả đi học cũng không được đi.”

“A, vừa rồi các người có nghe câu nói kia hay không, bà ta nói bà ta muốn bóp chết tạ lão ngũ ngay từ khi còn nhỏ.”

“Người đàn bà này thật là đáng sợ, đây là làm chuyện phạm pháp!!!”

Hôm nay bởi vì chuyện nhà họ Tạ chia nhà ra ở riêng mà khắp trong nhà ngoài sân của nhà họ Tạ đều tập trung một lượng lớn những người muốn đến xem náo nhiệt, mới đầu có vài người còn không muốn đến đây xem náo nhiệt, nói là: “Chia nhà ra riêng rồi cãi nhau thì có cái gì hay mà xem, ai chẳng có sự tham lam chứ”, chờ đến khi bọn họ bị kéo đến bên này, nghe từng đợt từng đợt tiếng cãi nhau từ bên trong truyền ra.

…… Chuyện này đúng là so với hát tuồng vào dịp đầu năm mới còn hay hơn.

“Cái gì? Chuyện này không có khả năng”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện