Tô Hiểu Mạn có thể lý giải lý do anh không thoải mái, hôn vài cái, mới trấn an được anh, Tô Hiểu Mạn cảm thấy anh không quá muốn nhận rồi về lại nhà họ Khương, phỏng chừng chính là cách ứng vấn đề này.

“Người trong thôn chúng ta thích xem náo nhiệt, cũng không sợ cảnh sát, rốt cuộc chúng ta không phạm sai lầm, một đám tích cực chủ động nói chuyện đông một câu tây một câu.”

“Ngày hôm qua xem náo nhiệt quá nhiều ở chuyện chia nhà, nghe thấy những lời này quá nhiều, hai đứa biết sao, hôm qua Tôn Mai còn chạy tới chỗ của thanh niên trí thức.” Liễu Thục Phượng vừa nói, vừa đi ôm vại đường và bình nước sôi ra.

Bà cảm thấy trước đây con rể quá khổ, cần thiết uống nhiều nước ngọt chút để bồi bổ, ngày tháng sau này, đôi vợ chồng này sẽ sống như ngâm trong nước đường.

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, Chuyện Tôn Mai đi tới chỗ của thanh niên trí thức tìm Khương Yến Đường, cô cùng Tạ Minh Đồ cũng biết, sau khi bọn họ biết Tôn Mai nói lời gì với Khương Yến Đường, ngay cả Tô Hiểu Mạn đều cảm thấy…… Xem thế là đủ rồi? Cũng không biết là nói Tôn Mai không biết xấu hổ? Hay là nên nói đại não bà ta đơn giản lại lệnh người giận sôi.

Cố tình chính là bởi vì một người phụ nữ đầu óc đơn giản như vậy, làm ra chuyện như vậy, hoàn toàn không để ý tới hậu quả, hại Tạ Minh Đồ mười mấy năm.

Tô Hiểu Mạn vừa nghĩ, một bên đoạt lấy vại đường trong tay Liễu Thục Phượng, thêm một muỗng nhỏ đường vào cái ly, đổ nước, bưng cho Tạ Minh Đồ.

Cô cảm thấy anh Cẩu Tử nhà cô rất khó khăn, không cần cho quá nhiều đường cho anh nữa.

“Con đấy, đứa nhỏ này.” Liễu Thục Phượng thấy thế, gõ một chút trên đầu cô, “Sao không cho nhiều thêm chút nữa.”

“Mẹ vẫn còn có đường cho hai đứa ăn mà.”

“Minh Đồ anh ấy không thích ăn đường, mẹ cũng đừng khi dễ anh ấy.”

“Phải không? Như vậy hả, cha nó với mấy mấy đứa anh trai đều thích ăn……”

Tạ Minh Đồ ôm nước đường trong tay, tích cực nói một câu: “Mẹ, con cũng thích ăn.”

Tô Hiểu Mạn quay đầu lại gõ một chút trên đầu anh, ghét bỏ nói: “Anh biết hiện tại anh như là cái gì sao? Giống như là một mảnh tỏi liều mạng chèn vào trong quả quýt.”

Liễu Thục Phượng sửng sốt: “Có ý gì?”

Tạ Minh Đồ: “……”

“Chứng minh chính mình không phải người ngoài của quả quýt đó.”

*

công an Trong huyện đến thôn Kiều Tâm tới thăm hỏi quần chúng, sau khi tìm hiểu và biết tin tức về án kiện của Tôn Mai trộm đổi trẻ con. Vốn mọi người ở nông thôn, đối với những người mặc chế phục này, luôn có một loại sợ hãi bẩm sinh.

Nhưng là hiện tại…… Bởi vì mấy ngày nay nghe được quá nhiều tin tức kích thích, bọn họ nghẹn đến mức khó chịu, thật sự là có quá nhiều lời muốn nói.

Trộm đổi trẻ con!! Vẫn là trộm đổi con cái của cán bộ!!Hai đứa trẻ này còn kém nữa cùng bị một cô gái thích!!!! Tiểu thuyết và chuyện xưa cũng không dám viết đến ly kỳ như vậy!!

Câu chuyện này quả thực quá kích thích! Nói ba ngày ba đêm đều nói không xong!

Vì thế quần chúng thôn Kiều Tâm chủ động mời cảnh sát tới trong nhà ngồi, bọn họ thật là có một bụng lời muốn nói, cả thôn ra trận, mồm năm miệng mười khiến cho cảnh sát đều bị sự nhiệt tình đáng sợ của bọn họ dọa nhảy dựng.

“Bà già Tôn Mai kia cũng không phải cái thứ tốt, từ nhỏ bà ta đã đối với Tạ Cẩu Tử quá kém.”

“Bà ta có thể làm ra loại chuyện này cũng không hiếm lạ.”

“Là bà ta cố ý đổi, chúng tôi đều nghe được rất nhiều lần, đều có thể làm chứng, rất nhiều người nghe được……”

……

Mà ở trong số người bị thăm viếng này, nhân chứng đặc thù nhất phải kể tới đã từng là Tạ tam tẩu, Chu Tiểu Hủy, hiện tại cô ta đã ly hôn, một mình nuôi hai đứa con gái sinh sống, hiện tại cảnh sát tới hỏi, cô ta nói hết tội trạng của Tôn Mai, kia cứ phải gọi là thuộc như lòng bàn tay, nói tới mức nước mắt và nước mũi đầy mặt.

Trước kia ở nhà họ Tạ, hai người có địa vị thấp nhất chính là cô ta và Tạ Minh Đồ, không có người nào càng có thể chứng minh Tôn Mai ngày thường đối đãi với Tạ Minh Đồ như thế nào hơn cô ta.

“Bà ta căn bản đều không xem cậu ấy như con ruột mà đối đối đãi.”

“Quá thảm ……”

……

Chu Tiểu Hủy là người phụ nữ không có bao nhiêu văn hóa,, lôi kéo tay cảnh sát, ước chừng nói cả ngày, hai đứa con gái Xuân Quyên Hạ Quyên cũng ở một bên bổ sung, mẹ con ba người quá đáng thương, nói tới cảnh sát đều lòng đầy căm phẫn, biết hiện tại ly hôn, còn chuẩn bị xin cho cô chút trợ cấp của phụ nữ.

Sau khi cảnh sát đi rồi, Chu Tiểu Hủy lau khô nước mắt, cô ta nhìn về phía con gái của chính mình, phát hiện mẹ con bọn họ vẫn có thể sống tiếp được cuộc sống này.

Trước kia cô ta cũng cho rằng là một người phụ nữ ly hôn, vừa ra khỏi cửa liền sẽ bị người ta nói ra nói vào, mấy lời bóng gió cay nghiệt có thể bức tử mẹ con bọn họ, mà hiện tại không giống như vậy, bởi vì chân trước cô ta vừa ly hôn, sau lưng liền tuôn ra vụ Tôn Mai trộm đổi trẻ con.

Hiện tại sự chú ý của người khác đều đặt ở chuyện đổi con này, đến nỗi cô ta có ly hôn hay không ly hôn, ly hôn với ai, là người phụ nữ như thế nào, cũng chẳng có vài người có hứng thú nói gì cô ta cả.

Chỉ cần có người nói tới chuyện Tạ lão tam ly hôn, cũng liền nói mấy câu linh tinh, lập tức liền chuyển tới chủ đề nhà họ Tạ tách ra, thanh niên trí thức Khương, Tôn Mai, trộm đổi trẻ con cái gì gì đó, còn có Tôn Mai làm ồn ào ở chỗ ở của thanh niên trí thức “Ngàn vạn lần không thể để nó cướp đi thân phận của con……”.

Mặt khác, Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ, Khương Yến Đường ba người đã từng có gút mắt lại càng lệnh người thổn thức ngạc nhiên.

Lúc người trong thôn nói chuyện khi rảnh đều là những chuyện đó, không tới chuyện của cô ta được nhắc đến.

Hiện tại lại có cảnh sát tới trong nhà ở cả ngày, còn nói phải xin cho cô ta chút trợ cấp, trong lòng Chu Tiểu Hủy cũng yên ổn xuống.

Nói như thế nào, nhà bọn họ cũng là có công an tới, còn nói phải giúp đỡ cô ta.

Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, không mấy ngày Tôn Mai đã bị mang đi, Tôn Mai ở nhà cũng chỉ là con hổ giấy hoành hành ngang ngược, ngày hôm sau sau khi bị bắt liền thành thật kể ra năm đó bà ta trộm tráo đổi hai đứa trẻ như thế nào.

Ngày mà Tôn Mai bị mang đi, Khương Yến Đường cũng không có đi xem bà ta, mà là cứ t đầu làm việc theo lẽ thường bắt.

Nhưng mà ngày đó người bắt đầu làm việc cực ít, không ít người đi tới nhà họ Tạ xem náo nhiệt, bọn họ cũng không sợ hãi công an, thậm chí còn rất quen thuộc với mấy anh trai cảnh sát này, rốt cuộc người phạm tội lại không phải bọn họ.

Loại chuyện náo nhiệt như thế nào chính là chuyện trăm năm mới gặp một lần đó!

thời điểm Tôn Mai bị cảnh sát mang đi, bà ta vẫn cứ không có sợ hãi mà phản kháng, thậm chí trong miệng còn vẫn ồn ào: “Anh biết cha của con trai ruột tôi làm chức quan gì sao, Anh mà dám bắt tôi, còn không mau thả tôi ra!”

……

thôn dân Vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ đối với Tôn Mai, “bà ta đánh tráo con ruột nhà người ta, vì cái gì còn cảm thấy nhà người ta sẽ bỏ qua cho bà ta?”

“Này cũng quá không biết xấu hổ.”

“Nói không chừng, lỡ đâu thanh niên trí thức Khương phải cầu tình cho mẹ ruột mình thì sao.”

cảnh sát bắt giữ bà ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì cái gì người đàn bà trước mắt này trộm đánh tráo con nhà người ta, còn không có sợ hãi mà ỷ thế hiếp người như vậy.

…… Cha của con trai ruột tôi?!

Thân phận con của bà ta đều là lừa mà có được.

Trộm con trai ruột nhà người ta rồi ngược đãi mười mấy năm, cư nhiên không biết hối cải chút nào, còn mưu toan cho con trai chính mình tiếp tục hưởng thụ cha mẹ người ta yêu thương.

Công an kéo tay Tôn Mai lôi đi, người thôn Kiều Tâm nhìn theo mấy chiếc xe rời đi, cái thôn này của bọn họ trước kia tới hình ảnh cái máy kéo còn chưa được thấy, mấy ngày nay thế nhưng liên tiếp xuất hiện cái xe bốn bánh.

Vẫn là xe của công an trong huyện.

Thật là một chuyện lớn.

Còn không biết nhà họ Khương và nhà họ Tạ đến tột cùng sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

“Tôn Mai là phạm tội, bà ta sẽ bị phán nhiều năm tù hay ít năm đây?”

“Tôi trộm hỏi rồi, bọn họ nói là 5 năm đến mười lăm năm đó.”

“Còn chưa biết được đâu, có lẽ thanh niên trí thức Khương và người nhà họ Tạ sẽ cầu tình, lỡ đâu người ta thông cảm cho thì sao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện