Lúc Tôn Mai bị mang ra khỏi nhà họ Tạ, người nhà họ căn bản không dám ngăn cản, thậm chí trốn đi rất xa, ông Tạ lấy một hai bình rượu ra mượn rượu để tiêu sầu; Tạ lão đại dẫn theo cả nhà mình tránh ở trong phòng, cũng không dám ra ngoài để xem náo nhiệt, hoàn toàn giống như là người xa lạ ở cạnh nhà họ Tạ, bọn họ đã tách ra sống riêng, vợ anh ta nghe nói Tôn Mai sẽ bị bắt, chị cũng vô cùng muốn ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng mà còn cố kỵ chồng mình, chỉ dám trộm cười sau lưng, tính toán chờ thêm mấy ngày nữa phải làm một bữa tiệc lớn cho bọn nhỏ chúc mừng.

Tạ lão nhị càng làm bộ Tôn Mai không phải mẹ ruột hắn, Hứa Diễm Lan mang theo Tạ Diệu Tổ trốn trở về nhà mẹ đẻ, đến nỗi Tạ lão tam một lòng “Hiếu thuận” cũng đều không có phản ứng gì, ngậm một điếu thuốc thở ngắn than dài, cũng không bắt đầu làm việc, cũng không làm việc gì khác, mỗi ngày tùy ý ăn hai miếng cơm, chỉ cần không đói bụng chết, hắn đều lười động đậy.

Hiện tại không có vợ cũng chẳng có con cái, sinh hoạt cũng mất đi mục tiêu, hắn không biết còn phải làm công làm gì.

Chu Tiểu Hủy mang hai đứa con gái đi, thật ra rất muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt để nhìn nhà họ Tạ xui xẻo, đặc biệt là Tôn Mai luôn đè đầu cưỡi cổ ức hiếp cô ta nhiều năm bị bắt, cô ta chỉ cảm thấy trọc khí tích trong lồng ngực đều phun ra hết.

Ngày tháng tương lai đã có khởi đầu mới! “Xuân Quyên, Hạ Quyên, đêm hôm nay mẹ sẽ chưng cho hai đứa một quả trứng.”

Cảnh sát sấm rền gió cuốn mang Tôn Mai đi, quần chúng vây xem cũng dần dần tan, khiêng cái cuốc lấy công cụ bắt đầu đi làm việc, một đám người làm việc nhà nông, trong miệng còn không quên tiếp tục trò chuyện về đề tài mới vừa nhìn thấy.

“Lái xe cảnh sát cũng thật uy phong.”

“Nếu mà con trai tôi trưởng thành cũng có thể đi bắt người xấu thì tốt rồi.”

……

Tới xem náo nhiệt không chỉ có thôn dân, còn có không ít thanh niên trí thức cũng tới xem náo nhiệt, mấy thanh niên trí thức này trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức, lén lút nghị luận sôi nổi.

Tôn Mai trộm đổi trẻ con là một chuyện lớn, cũng là chuyện chưa từng thấy sau đám thanh niên trí thức bọn họ xuống nông thôn gặp.

Đại bộ phận thanh niên trí thức chỉ dám nói ngầm, không dám nói trước mặt thanh niên trí thức Khương, chỉ có Hà Lượng, cố ý kéo ra giọng nói âm dương quái khí ở trước mặt Khương Yến Đường, “Lúc bà già kia bị mang đi, trong miệng vẫn còn kêu to lắm, các người biết cha của con trai ruột tôi làm chức quan gì sao…… Mẹ tôi ơ, này cũng quá không biết xấu hổ đi ha ha ha……”

Ngón tay Khương Yến Đường gắt gao bấm lấy lòng bàn tay, không lên tiếng, Lâm Bạch Tuấn bên cạnh hắn thì không nhìn nổi nữa, suýt nữa muốn đánh một trận với Hà Lượng đang âm dương quái khí.

Hà Lượng cười lạnh: “Như thế nào, ăn trộm con trai nhà người ta còn phải cho bà ta mặt mũi? Trộm cuộc đời người ta, là tôi thì tôi thà không sống tạm bợ trên đời này nữa.”

oán hận của Hà Lượng đối với Khương Yến Đường chất chứa đã lâu, đầu tiên là ghen ghét sự nổi bật và gia thế của đối phương, sau lại lại bởi vì Trương Lị Lị đứng núi này trông núi nọ, mà hoàn toàn hận thượng Khương Yến Đường, lúc này đối phương bị lột đi một tầng da, chẳng lẽ còn không bỏ đá xuống giếng ư.

Gã muốn xả ra một trận.

Trừ bỏ Lâm Bạch Tuấn, mấy nam thanh niên trí thức khác cũng không có hé răng gì, nhóm nữ thanh niên trí thức càng đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau.

“Đúng vậy, tôi sợ quá đi, dù sao cũng là làm quan lớn mà, con trai ruột của Tôn Mai người ta có người cha tốt, ha ha ha.”

Lâm Bạch Tuấn lao vào đánh nhau với gã, lúc này rốt cuộc có người đi lên ngăn cản bọn họ, “Đừng đánh đừng đánh, Hà Lượng, cậu cũng ít nói hai câu đi.”

Triệu Thanh Thanh tiến lên khuyên hai câu, sau đó đám người cuối cùng cũng tản ra, Triệu Thanh Thanh trở lại ký túc xá của chính mình ở chỗ thanh niên trí thức, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng chỉ có một mình cô ta, thời tiết đã lạnh, gió thu bên ngoài thổi vào, lạnh lẽo tận xươngCô ta tìm một chiếc áo khoác khoác trên vai, ngồi cái bàn dựa ở bên cửa sổ, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút.

Mấy ngày nay xảy ra chuyện, à không, từ sau khi lên làm thanh niên trí thức rồi xuống nông thôn làm việc, cô ta cảm thấy chính mình đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng gặp qua rất nhiều chuyện xưa không thể tưởng tượng nổi khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Tình tiết Những câu chuyện xưa này phát triển quá mức khúc chiết, nếu cô ta ở lại trong thành phố, khẳng định là vô pháp chứng kiến chuyện này.

Rốt cuộc những việc này liên tiếp xảy ra, quá mức ly kỳ!!!

Những việc này cần thiết phải ghi chép lại hết.

Trước tiên Triệu Thanh Thanh viết thư gửi qua cho bạn tốt của mình, nói lên chuyện của Khương Yến Đường và Tô Hiểu Mạn, cô ta nói trong thôn có cô gái xinh đẹp, thích nam thanh niên trí thức đẹp trai ưu tú nhất mới xuống nông thôn, đau khổ theo đuổi một đoạn thời gian.

—— giữa hè năm ấy, thanh niên trí thức mới vừa đến trong thôn, cô gái mỹ lệ kia cũng đã yêu một chàng trai ưu tú tới từ thành phố.

—— đây là cuộc gặp gỡ định mệnh sắp đặt sẵn.

— cô hỏi hắn những vấn đề cô gặp, hắn lại hờ hững với cô, cô ảm đạm mất hồn, hắn một mình cao ngạo…

—- sau lại vì bị rơi xuống nước, cô gái xinh đẹp bị bắt gả cho một tên tiểu tử nghèo trong thôn.

Này tựa hồ cũng đã là kết cục chuyện xưa, tình tiết như vậy khiến người ta cảm thấy thổn thức than tiếc, Triệu Thanh Thanh viết lại câu chuyện này như một tiểu thuyết, gửi lại cho bạn qua thư từ là Thiến Thiến biết chuyện này.

Không bao lâu sau thu được trả lời, bạn qua thư từ của cô ta Thiến Thiến viết rằng khá là đồng tình với cô gái xinh đẹp trong thôn kia, cảm thấy thật là một câu chuyện tình yêu bi thương.

Thiến Thiến: Đây đúng thật là một bi kịch làm tôi đau lòng, chuyện xưa tài tử giai nhân luôn ở trong tiểu thuyết trong thoại bản mới viên mãn nhất.

tuy rằng Triệu Thanh Thanh không cho là đúng, nhưng cũng cho rằng việc này cứ thế qua đi, không nghĩ tới phát triển sau đó, cư nhiên như là một con ngựa hoang thoát cương.

—— cô gái xinh đẹp yêu tiểu tử nghèo.

—— tiểu tử nghèo lôi thôi lắc mình biến hoá thành người đàn ông tuấn mỹ xuất sắc trẻ tuổi.

—— bộ dạng hai người tuyệt hảo, tựa như một đôi trời đất tạo nên.

—— tình chàng ý thiếp, tình ý miên man, hai vợ chồng cùng trở về nhà.

Nếu phía trước chuyện xưa, là chuyện cảm tình chua chua ngọt ngọt, rồi sau đó bộ chuyện xưa này, càng như là một bộ sảng văn tích cực hướng về phía trước, đương nhiên, cái này thập niên 70 tạm thời còn không có khái niệm sảng văn như vậy.

Bạn qua thư từ Thiến Thiến sau khi thu được thư mà Thanh Thanh gửi, chỉ cảm thấy chính mình bị hóa đá một chút, cô ấy là một giáo viên, vừa rồi mới kể với học sinh của mình về câu chuyện tình yêu chua chua ngọt ngọt lại khiến người ta bi thương kia, ai biết…… Sự tình phát triển lại thành như vậy.

Thiến Thiến: Xem ra giống như câu đầu là “Trùng điệp núi sông ngờ hết lối, âm u hoa liễu lại một thôn.”

Thiến Thiến: câu sau là: “Bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ngọn đèn chập chờn.”

Thiến Thiến: Cô ấy vẫn gặp gỡ được chân mệnh thiên tử của chính mình! Cho dù chỉ là cùng đối phương trải qua cuộc sống sinh hoạt đơn giản, nhưng lại cũng là hạnh phúc.

Triệu Thanh Thanh hiện tại tính toán tiếp tục viết thư cho cô ấy muốn kể tiếp câu chuyện này, nếu lần phát triển đầu là con ngựa hoang thoát cương, như vậy lúc này đây, hẳn là chính là vệ tinh mất khống chế.

—— tiểu tử nghèo và thanh niên trí thức là bị hai đứa trẻ bị đánh tráo!

—— cảnh sát lái xe xuống nông thôn để bắt người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện