Triệu Thanh Thanh càng là tràn ngập động lực, như tìm đúng hướng đi của cuộc đời mình, điều khiến Tô Hiểu Mạn ngạc nhiên hơn là cô nàng Triệu Thanh Thanh chỉ trong vài giây nghỉ trưa ngắn ngủi lại có thời gian đi tìm hiểu tin tức bát quái của nhà hàng xóm.
“Nghe nói đứa bé do con dâu cả của nhà bà ta sinh không phải là con của con trai cả nhà bà ta……”
“Mà là con của con út nhà bà ta.”
“Hư ——”
……
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cô gái bát quái Triệu Thanh Thanh thực sự là cuộc sống vẫn tiếp tục, buôn dưa không nghỉ.
Theo doanh số bán hàng tăng vọt, khoản tiền trong tay Tô Hiểu Mạn đã vượt mốc một triệu USD, trong đó cô muốn bỏ ra 300.000 nghìn tệ để tiếp tục đầu tư vào hoạt động của phòng thí nghiệm phát triển cùng với xây dựng tòa nhà, đồng thời cũng đã chuẩn bị thêm một khoản tiền khoảng 100.000 nghìn tệ vào việc cải thiện môi trường làm việc cho công nhân viên.
Tô Hiểu Mạn dùng 30.000 nhân dân tệ để mua hai hai bộ tứ hợp viện ở sát nhau, trong đó một căn được dùng làm phòng làm việc của tạp chí《 Uyển Hề 》, một căn được dùng làm ký túc xá cho nhân viên, ban biên tập của bọn họ không có nhiều người, hai bộ tứ hợp viện là đủ cho mọi người ở rồi.
Cô đã tìm người đến sửa chữa lại hai bộ tứ hợp viện một lần, nối điện nước, sửa nhà vệ sinh, mua nhiều bàn làm việc và các thiết bị văn phòng liên quan khác, nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người mà không bao lâu sau bộ phận ban biên tập của bọn họ đã được thành hình.
Tô Hiểu Mạn còn mua thêm ba chiếc điện thoại, hai chiếc máy ghi âm, một chiếc TV màu, một cái TV đen trắng, hai tủ lạnh, hai máy giặt, ba chiếc xe đạp và một chiếc xe máy cho bộ phận biên tập để thuận tiện cho việc đi lại hàng ngày của mọi người cũng như phục vụ cho cuộc sống và công việc hàng ngày của họ.
Về phía nhà máy và phòng nghiên cứu cũng bổ sung thêm mấy cái TV cùng máy giặt….để mọi người có thể cùng nhau trò chuyện và xem TV vào ban đêm, máy giặt là một thứ quan trọng giúp cho mọi người có nhiều thời gian đi làm việc khác hơn mà không cần mất thời gian vào việc giặt quần áo, vì vậy mà bộ phận nghiên cứu phát triển còn phát minh ra loại bột giặt và chất khử trùng co công hiệu đặc biệt.
—— Lười biếng là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của khoa học và công nghệ.
Bột giặt và chất khử trùng vẫn chưa được chính thức đưa vào sản xuất và hiện tại chỉ có các nhân viên nội bộ bên trong bộ phận mới được sử dụng.
Ban biên tập của tạp chí《 Uyển Hề 》đã có chỗ làm việc và kí túc xá riêng, vì vậy Triệu Thanh Thanh đã chuyển khỏi chỗ trọ trước của mình vào kí túc xá, chuyên tâm vào công việc hai điểm và một dòng, trong khi đó Liễu Phiêu Nhiên lại đang chuẩn bị một quyển tạp chí khác có tên《 Mạn Thảo 》.
Tạp chí《 Mạn Thảo 》này là một quyển tạp chí đăng các bộ truyện tiểu thuyết, bộ phận ban biên tập được thiết lập cùng với ban biên tập của tạp chí《 Uyển Hề 》, các nhân viên trong bộ phận sẽ do Liễu Phiêu Nhiên tự tuyển dụng một nhóm người khác, đồng thời thu được lô bản thảo đầu tiên từ những người bạn qua thư từ của cô ấy.
Sau khi bàn bạc xong chuyện quảng cáo với thương hiệu trang phục, Triệu Thanh Thanh vội vã chạy về ban biên tập, nhưng không ngờ lại gặp được bạn học cũ của cô ấy là Vương Ngọc.
Trước đây Triệu Thạnh Thanh cũng từng lôi kéo Vương Ngọc đi làm tạp chí với mình, nhưng Vương Ngọc không những không chịu mà còn nói rằng Triệu Thanh Thanh quá ngu ngốc, lại còn muốn lôi kéo cô ta đi làm chuyện ngu ngốc.
Lúc này nhìn thấy Triệu Thanh Thanh, Vương Ngọc phát hiện vẻ mặt Triệu Thanh Thanh có vẻ vội vã, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Thanh Thanh, bây giờ tôi đang làm việc ở tòa soạn báo trước đó mà cô đã làm đấy.”
Sau khi Triệu Thanh Thanh nghỉ việc ở tòa soạn báo kia, bên đó lại tuyển thêm người, người được tuyển vào là Vương Ngọc.
Trong lòng Vương Ngọc thầm nghĩ không phải do cô ta muốn cướp công việc của Triệu Thanh Thanh mà là do Triệu Thanh Thanh tự nguyện từ bỏ, lúc trước Triệu Thanh Thanh không muốn nghỉ làm ở đó, cô ta còn từng khuyên bảo đối phương đấy.
Bây giờ nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì nữa, bây giờ công việc này đã là của cô ta.
“Tháng này tòa soạn báo sẽ tăng lương, vì vậy mà các khoản trợ cấp cũng sẽ được tăng lên, tôi được chỉ định đến ở trong một khu tạp viện lớn, ở đó rất ít người, gần nhà vệ sinh, buổi sáng dậy cũng không cần phải xếp hàng, điều kiện sống đặc biệt thuận tiện... "
Triệu Thanh Thanh vội vàng chạy về ban biên tập, chỉ dừng lại nói với cô ta một hai câu, sau đó lại tiếp tục chạy vội quay về, nhưng Vương Ngọc sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
“Thanh Thanh, bây giờ tạp chí mà bạn đang làm thế nào rồi?”
“Doanh thu bán hàng tốt không? Chắc là rất tốt nhỉ, tòa soạn báo của chúng ta cũng có một quyển.”
“Nếu tạp chí của bạn là không tốt, có thể quay lại tòa soạn báo của chúng tôi, tôi nghe nói gần đây các bạn lại muốn tuyển thêm người.”
Triệu Thanh Thanh: “Tạp chí của chúng tôi đang hoạt động rất tốt, bây giờ tôi đang vội vã muốn chạy về bộ phận biên tập đây.”
“Vậy sao? Vậy tôi có thể đến thăm ban biên tập của các bạn được không?" Vương Ngọc vô cùng tò mò hỏi.
Triệu Thanh Thanh đồng ý đưa cô ta đến tham quan ban biên tập của bọn họ một chuyến.
“Tại sao bạn lại dẫn tôi đến con hẻm này vậy?”
“Ban biên tập của bạn ở trong tứ hợp viện sao?”
“Đúng vậy, kí túc xá của chúng tôi ở tứ hợp viện bên cạnh, tôi muốn về kí túc xá lấy đồ vật trước.”
Hai mắt Vương Ngọc sáng lên, nhanh chóng nói: “Vậy bây giờ tôi đi xem nơi ở của cô, về sau có thể đến tìm cô rủ đi chơi.”
Vương Ngọc đi theo Triệu Thanh Thanh vào tứ hợp viện, vào đến nơi, Vương Ngọc phát hiện ngôi nhà tứ hợp viện này hoàn toàn không giống với những đại viện trước kia cô ta từng nhìn thấy, trung gian là sân thực khoan, cũng không có những lều nhỏ tạm dựng lên, hơn nữa còn trồng không ít hoa, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Đi vào trong nhà chính, còn bày một chiếc Tivi màu.
“Các cô còn có cả TV cơ á?”
“Đúng vậy, buổi tối mấy người ở ban biên tập ngồi xem TV cùng nhau, khi chúng tớ đi làm cùng nhau, trong lúc nghỉ giải lao cũng cùng nhau xem TV một lát.”
“Bên kia còn có một chiếc radio.”
“Chị Hiểu Mạn bảo chúng tớ xem TV nhiều thêm một chút.”
Vương Ngọc: “……” Lại còn có bà chủ như vậy sao? “Không sợ các cậu làm việc bị chậm trễ sao? Oa…… Căn nhà này này rất lớn, hiện giờ đang có mấy người ở rồi? Cái gì? Chỉ có một mình cậu ở một gian thôi sao? Đồ vật đều cho cậu dùng sao? Chỗ này của cậu thế nhưng có một bộ son môi Uyển Hề, nước hoa này cậu cũng có hả? đồ vật ở nơi này đều là của cậu hết sao?”
Vương Ngọc nhìn những đồ vật bày trên bàn trang điểm của Triệu Thanh Thanh, các loại son môi son kem bút kẻ mày, còn có hai bình nước hoa, cùng những loại hương cao khác mà mình không thể gọi tên được.
“Đây là cái gì, tại sao tớ còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.”
Triệu Thanh Thanh liếc mắt một cái: “Đây là sản phẩm mới của Uyển Hề, còn chưa bắt đầu sản xuất, Chị Hiểu Mạn để cho mấy người chúng tớ ở bên này dùng thử trước.”
Vương Ngọc thở dài một hơi: “Đột nhiên cảm thấy công việc này của cậu thật tốt, có thể có nhiều đồ vật miễn phí như vậy, không lẽ mỗi người đều có sao?”
Triệu Thanh Thanh: “Đương nhiên là mỗi người đều có rồi, chúng tớ muốn thử nghiệm trước, mới có thể nói ra được cảm nhận chứ.”
“Cho nên các loại đồ vật mới, đều sẽ cho các cậu dùng thử trước hả… chuyện này cũng không tồi, là miễn phí đó…”
Vương Ngọc đột nhiên lại nhìn thoáng qua bộ quần áo đang treo trên giá quần áo của cô ta: “Bộ quần áo này cũng do cậu mua hả? tớ cũng mới mua một bộ, tớ phải tích cóp tiền rất lâu đó.”
Triệu Thanh Thanh nhìn theo ánh mắt của cô ta: “Bộ quần áo kia là người khác đưa.”
“Ai đưa cho các cậu?”
“Xưởng quần áo bên kia.” Triệu Thanh Thanh cũng không nói nhiều, xưởng quần áo bên kia muốn tìm bọn họ làm quảng cáo, đương nhiên cũng tặng vài bộ quần áo đến đây, bọn họ tìm người ở đoàn ca múa nhạc làm người mẫu, chụp vài bức ảnh đẹp, xưởng quần áo bên kia nhìn thấy bức ảnh rất chi là vui vẻ, lại tặng thêm mấy bộ quần áo cho ban biên tập bọn họ.
“Trong viện các cậu còn có cả máy giặt á? Hiện giờ đều không cần phải tự giặt quần áo sao? Cái gì, còn có xe đạp? Xe máy cũng có? Tại sao lại có cả xe máy chứ? Phương tiện để di chuyển trong lúc làm việc sao?!!”
“Nghe nói đứa bé do con dâu cả của nhà bà ta sinh không phải là con của con trai cả nhà bà ta……”
“Mà là con của con út nhà bà ta.”
“Hư ——”
……
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cô gái bát quái Triệu Thanh Thanh thực sự là cuộc sống vẫn tiếp tục, buôn dưa không nghỉ.
Theo doanh số bán hàng tăng vọt, khoản tiền trong tay Tô Hiểu Mạn đã vượt mốc một triệu USD, trong đó cô muốn bỏ ra 300.000 nghìn tệ để tiếp tục đầu tư vào hoạt động của phòng thí nghiệm phát triển cùng với xây dựng tòa nhà, đồng thời cũng đã chuẩn bị thêm một khoản tiền khoảng 100.000 nghìn tệ vào việc cải thiện môi trường làm việc cho công nhân viên.
Tô Hiểu Mạn dùng 30.000 nhân dân tệ để mua hai hai bộ tứ hợp viện ở sát nhau, trong đó một căn được dùng làm phòng làm việc của tạp chí《 Uyển Hề 》, một căn được dùng làm ký túc xá cho nhân viên, ban biên tập của bọn họ không có nhiều người, hai bộ tứ hợp viện là đủ cho mọi người ở rồi.
Cô đã tìm người đến sửa chữa lại hai bộ tứ hợp viện một lần, nối điện nước, sửa nhà vệ sinh, mua nhiều bàn làm việc và các thiết bị văn phòng liên quan khác, nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người mà không bao lâu sau bộ phận ban biên tập của bọn họ đã được thành hình.
Tô Hiểu Mạn còn mua thêm ba chiếc điện thoại, hai chiếc máy ghi âm, một chiếc TV màu, một cái TV đen trắng, hai tủ lạnh, hai máy giặt, ba chiếc xe đạp và một chiếc xe máy cho bộ phận biên tập để thuận tiện cho việc đi lại hàng ngày của mọi người cũng như phục vụ cho cuộc sống và công việc hàng ngày của họ.
Về phía nhà máy và phòng nghiên cứu cũng bổ sung thêm mấy cái TV cùng máy giặt….để mọi người có thể cùng nhau trò chuyện và xem TV vào ban đêm, máy giặt là một thứ quan trọng giúp cho mọi người có nhiều thời gian đi làm việc khác hơn mà không cần mất thời gian vào việc giặt quần áo, vì vậy mà bộ phận nghiên cứu phát triển còn phát minh ra loại bột giặt và chất khử trùng co công hiệu đặc biệt.
—— Lười biếng là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của khoa học và công nghệ.
Bột giặt và chất khử trùng vẫn chưa được chính thức đưa vào sản xuất và hiện tại chỉ có các nhân viên nội bộ bên trong bộ phận mới được sử dụng.
Ban biên tập của tạp chí《 Uyển Hề 》đã có chỗ làm việc và kí túc xá riêng, vì vậy Triệu Thanh Thanh đã chuyển khỏi chỗ trọ trước của mình vào kí túc xá, chuyên tâm vào công việc hai điểm và một dòng, trong khi đó Liễu Phiêu Nhiên lại đang chuẩn bị một quyển tạp chí khác có tên《 Mạn Thảo 》.
Tạp chí《 Mạn Thảo 》này là một quyển tạp chí đăng các bộ truyện tiểu thuyết, bộ phận ban biên tập được thiết lập cùng với ban biên tập của tạp chí《 Uyển Hề 》, các nhân viên trong bộ phận sẽ do Liễu Phiêu Nhiên tự tuyển dụng một nhóm người khác, đồng thời thu được lô bản thảo đầu tiên từ những người bạn qua thư từ của cô ấy.
Sau khi bàn bạc xong chuyện quảng cáo với thương hiệu trang phục, Triệu Thanh Thanh vội vã chạy về ban biên tập, nhưng không ngờ lại gặp được bạn học cũ của cô ấy là Vương Ngọc.
Trước đây Triệu Thạnh Thanh cũng từng lôi kéo Vương Ngọc đi làm tạp chí với mình, nhưng Vương Ngọc không những không chịu mà còn nói rằng Triệu Thanh Thanh quá ngu ngốc, lại còn muốn lôi kéo cô ta đi làm chuyện ngu ngốc.
Lúc này nhìn thấy Triệu Thanh Thanh, Vương Ngọc phát hiện vẻ mặt Triệu Thanh Thanh có vẻ vội vã, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Thanh Thanh, bây giờ tôi đang làm việc ở tòa soạn báo trước đó mà cô đã làm đấy.”
Sau khi Triệu Thanh Thanh nghỉ việc ở tòa soạn báo kia, bên đó lại tuyển thêm người, người được tuyển vào là Vương Ngọc.
Trong lòng Vương Ngọc thầm nghĩ không phải do cô ta muốn cướp công việc của Triệu Thanh Thanh mà là do Triệu Thanh Thanh tự nguyện từ bỏ, lúc trước Triệu Thanh Thanh không muốn nghỉ làm ở đó, cô ta còn từng khuyên bảo đối phương đấy.
Bây giờ nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì nữa, bây giờ công việc này đã là của cô ta.
“Tháng này tòa soạn báo sẽ tăng lương, vì vậy mà các khoản trợ cấp cũng sẽ được tăng lên, tôi được chỉ định đến ở trong một khu tạp viện lớn, ở đó rất ít người, gần nhà vệ sinh, buổi sáng dậy cũng không cần phải xếp hàng, điều kiện sống đặc biệt thuận tiện... "
Triệu Thanh Thanh vội vàng chạy về ban biên tập, chỉ dừng lại nói với cô ta một hai câu, sau đó lại tiếp tục chạy vội quay về, nhưng Vương Ngọc sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
“Thanh Thanh, bây giờ tạp chí mà bạn đang làm thế nào rồi?”
“Doanh thu bán hàng tốt không? Chắc là rất tốt nhỉ, tòa soạn báo của chúng ta cũng có một quyển.”
“Nếu tạp chí của bạn là không tốt, có thể quay lại tòa soạn báo của chúng tôi, tôi nghe nói gần đây các bạn lại muốn tuyển thêm người.”
Triệu Thanh Thanh: “Tạp chí của chúng tôi đang hoạt động rất tốt, bây giờ tôi đang vội vã muốn chạy về bộ phận biên tập đây.”
“Vậy sao? Vậy tôi có thể đến thăm ban biên tập của các bạn được không?" Vương Ngọc vô cùng tò mò hỏi.
Triệu Thanh Thanh đồng ý đưa cô ta đến tham quan ban biên tập của bọn họ một chuyến.
“Tại sao bạn lại dẫn tôi đến con hẻm này vậy?”
“Ban biên tập của bạn ở trong tứ hợp viện sao?”
“Đúng vậy, kí túc xá của chúng tôi ở tứ hợp viện bên cạnh, tôi muốn về kí túc xá lấy đồ vật trước.”
Hai mắt Vương Ngọc sáng lên, nhanh chóng nói: “Vậy bây giờ tôi đi xem nơi ở của cô, về sau có thể đến tìm cô rủ đi chơi.”
Vương Ngọc đi theo Triệu Thanh Thanh vào tứ hợp viện, vào đến nơi, Vương Ngọc phát hiện ngôi nhà tứ hợp viện này hoàn toàn không giống với những đại viện trước kia cô ta từng nhìn thấy, trung gian là sân thực khoan, cũng không có những lều nhỏ tạm dựng lên, hơn nữa còn trồng không ít hoa, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Đi vào trong nhà chính, còn bày một chiếc Tivi màu.
“Các cô còn có cả TV cơ á?”
“Đúng vậy, buổi tối mấy người ở ban biên tập ngồi xem TV cùng nhau, khi chúng tớ đi làm cùng nhau, trong lúc nghỉ giải lao cũng cùng nhau xem TV một lát.”
“Bên kia còn có một chiếc radio.”
“Chị Hiểu Mạn bảo chúng tớ xem TV nhiều thêm một chút.”
Vương Ngọc: “……” Lại còn có bà chủ như vậy sao? “Không sợ các cậu làm việc bị chậm trễ sao? Oa…… Căn nhà này này rất lớn, hiện giờ đang có mấy người ở rồi? Cái gì? Chỉ có một mình cậu ở một gian thôi sao? Đồ vật đều cho cậu dùng sao? Chỗ này của cậu thế nhưng có một bộ son môi Uyển Hề, nước hoa này cậu cũng có hả? đồ vật ở nơi này đều là của cậu hết sao?”
Vương Ngọc nhìn những đồ vật bày trên bàn trang điểm của Triệu Thanh Thanh, các loại son môi son kem bút kẻ mày, còn có hai bình nước hoa, cùng những loại hương cao khác mà mình không thể gọi tên được.
“Đây là cái gì, tại sao tớ còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.”
Triệu Thanh Thanh liếc mắt một cái: “Đây là sản phẩm mới của Uyển Hề, còn chưa bắt đầu sản xuất, Chị Hiểu Mạn để cho mấy người chúng tớ ở bên này dùng thử trước.”
Vương Ngọc thở dài một hơi: “Đột nhiên cảm thấy công việc này của cậu thật tốt, có thể có nhiều đồ vật miễn phí như vậy, không lẽ mỗi người đều có sao?”
Triệu Thanh Thanh: “Đương nhiên là mỗi người đều có rồi, chúng tớ muốn thử nghiệm trước, mới có thể nói ra được cảm nhận chứ.”
“Cho nên các loại đồ vật mới, đều sẽ cho các cậu dùng thử trước hả… chuyện này cũng không tồi, là miễn phí đó…”
Vương Ngọc đột nhiên lại nhìn thoáng qua bộ quần áo đang treo trên giá quần áo của cô ta: “Bộ quần áo này cũng do cậu mua hả? tớ cũng mới mua một bộ, tớ phải tích cóp tiền rất lâu đó.”
Triệu Thanh Thanh nhìn theo ánh mắt của cô ta: “Bộ quần áo kia là người khác đưa.”
“Ai đưa cho các cậu?”
“Xưởng quần áo bên kia.” Triệu Thanh Thanh cũng không nói nhiều, xưởng quần áo bên kia muốn tìm bọn họ làm quảng cáo, đương nhiên cũng tặng vài bộ quần áo đến đây, bọn họ tìm người ở đoàn ca múa nhạc làm người mẫu, chụp vài bức ảnh đẹp, xưởng quần áo bên kia nhìn thấy bức ảnh rất chi là vui vẻ, lại tặng thêm mấy bộ quần áo cho ban biên tập bọn họ.
“Trong viện các cậu còn có cả máy giặt á? Hiện giờ đều không cần phải tự giặt quần áo sao? Cái gì, còn có xe đạp? Xe máy cũng có? Tại sao lại có cả xe máy chứ? Phương tiện để di chuyển trong lúc làm việc sao?!!”
Danh sách chương