Vương Ngọc đúng là không ngờ tới, “Tứ hợp viện” cho công nhân mà hiện giờ Triệu Thanh Thanh đang ở này vậy mà lại có cả Tivi màu, tủ lạnh, máy giặt, radio, còn có xe đạp và xe máy, mấy thứ này, đều là phúc lợi của thành viên trong ban biên tập bọn họ.
Kia chính là Tivi màu a!
Chiếc TV hơn một ngàn đồng.
Phải tích cóp bao lâu mới có thể mua được một chiếc TV chứ!!!
“Thanh Thanh, ban biên tập các cậu còn nhận người không?” Vương Ngọc cắn cắn môi, trong lòng tự nhiên lại dâng lên một nỗi hối hận, nếu lúc trước cô mà đi theo Triệu Thanh Thanh đến đây làm tạp chí, những phúc lợi có thể hưởng thụ này, có phải cũng sẽ có phần của cô ta hay không? Triệu Thanh Thanh lắc lắc đầu: “Tạm thời không tuyển thêm nữa, nếu nhận người, tớ sẽ tìm cậu nha?”
Vương Ngọc lắc lắc đầu: “Hay là thôi đi, tớ vẫn cảm thấy công việc này của các cậu không đáng tin cậy lắm, nhỡ đâu tạp chí của các cậu không bán được thì sao? Nhỡ đâu nhà máy Uyển Hề đóng cửa thì sao?”
Triệu Thanh Thanh cũng thừa nhận nguy hiểm rất lớn, cô ta hiện tại cũng không phải vừa mới bắt đầu như vậy lăng đầu thanh, không hề tùy tiện kéo người gia nhập: “Đúng vậy, phải chịu rủi ro rất lớn.”
“Nếu cậu muốn tới làm tạp chí cùng nhau, nhất định phải suy xét rõ ràng điểm này.”
Vương Ngọc vẫy vẫy tay: “Tớ cũng chỉ đùa một chút thôi, tớ làm việc ở báo xã vẫn rất tốt.”
Vương Ngọc ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà nỗi ghen ghét trong nội tâm vẫn không áp xuống dưới được, cô ta hâm mộ Triệu Thanh Thanh hiện giờ có thể có cuộc sống sung sướng hưởng thụ.
Nhưng cô ta lại không muốn phải chịu rủi ro, cũng không muốn nhìn thấy Triệu Thanh Thanh sống quá tốt.
Có lẽ cô ta không cũng đắc ý được bao lâu nữa, loại tạp chí này có bán được hay không, vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải, có lẽ chỉ qua mấy tháng nữa sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó ngay cả một công việc Triệu Thanh Thanh cũng không có.
*
Kiếm lời, Tô Hiểu Mạn gửi không ít đồ vật trở về cho Liễu Thục Phượng, Liễu Thục Phượng không cần cô hiếu kính tiền, nói cuộc sống hiện giờ của mấy người nhà họ Tô bọn họ cũng đã rất tốt rồi, trong nhà cũng đã xây được ngôi nhà mới, anh ba Tô học lái xe vận tải với người khác, chạy vận chuyển cũng kiếm được không ít tiền lời.
Anh cả và chị dâu cả thì mở một tiệm cơm nhỏ ở huyện thành, cuộc sống cũng vô cùng thịnh vượng.
Anh hai và chị dâu hai còn ở nhà máy, giống như nói mưu hoa muốn từ trong xưởng từ công xuống biển, chị dâu hai cũng muốn mở một tiệm cơm nhỏ giống như vợ chồng anh cả.
Không ít người trong thôn đều hâm mộ nhà họ Tô bọn họ, nói nhà họ Tô bọn họ ai nấy đều có tiền đồ, Liễu Thục Phượng không rêu rao việc con gái mình mở nhà máy ra ngoài, giấu kín chuyện rồi trộm vui tươi hớn hở một mình.
Con gái gửi tủ lạnh cho bà, máy giặt, còn có Tivi màu, đặc biệt là Tivi màu, chính là cho bà thể diện rất lớn, thời điểm trong nhà người khác ngay cả TV đen trắng còn không có, nhà bà đã có thể được xem Tivi màu.
“Hiểu Mạn mua trở về sao?”
“Chiếc TV này phải hơn một ngàn khối đi? Nhập khẩu?”
“Không tồi, nhìn rõ hơn TV đen trắng nhiều lắm.”
“Nhà bà còn có tủ lạnh, máy giặt sao.”
“Máy giặt là thứ gì? Chẳng lẽ còn có thể giặt quần áo thay người sao? Cái thứ đồ chơi kia có thể giặt sạch sẽ sao? Tôi không tin, Liễu Thục Phượng, tôi thấy bà vẫn đừng nên dùng máy giặt, có thể sử dụng tay để giặt, làm sao phải cần dùng đến máy giặt chứ.”
“Cái nhà vạn nguyên hộ ở thông bên cạnh kia, trong nhà người ta cũng không cần dùng đến máy giặt, vợ ông ta còn đang ghét bỏ giặt không sạch sẽ đó.”
Liễu Thục Phượng mặc kệ những lời ghen tị của người khác: “Giặt không sạch thì giặt không sạch thôi, tôi nhất định phải dùng máy giặt con gái của tôi mua cho tôi, mỗi ngày chỉ cần đem quần áo dơ của mấy người đàn ông kia ném vào là được, lại ấn nút nguồn, đợi chút là có thể giặt xong rồi.”
“Dù sao cũng là mỗi ngày đều giặt, còn có thể không sạch sẽ đến mức nào chứ, bộ xương già này của tôi làm sao còn có thể tự mình giặt quần áo bằng tay chứ.”
……Liễu Thục Phượng hiện giờ mỗi ngày đều sống vô cùng thoải mái, mỗi ngày tản bộ vài bước, sau đó ôm cháu trai nhỏ của mình xem Tivi màu, bà còn mở một quầy bán quà vặt ở trong thôn, bán chút nước có ga nước đá đồ ăn vặt linh tinh.
Trong nhà người khác không có tủ lạnh, chỉ có nhà bà có mua hai cái tủ đông lớn do con gái mua cho, bà tự mở một quầy bán quà vặt kiếm tiền hàng tháng, coi như là tiền tiêu vặt.
*
Lần trước Tô Hiểu Mạn mua một chiếc xe máy cho trong nhà, những người khác trong nhà cũng đều không biết đi, ông nội Khương bà nội Khương Quan sư phụ tuy rằng cảm thấy cục sắt này vô cùng ngầu lòi, nhưng là bọn họ vẫn là càng ái người già 28 Đại Giang.
Cưỡi xe đạp đi ra ngoài hóng gió, mới là xu thế hiện nay của mấy ông bà già ở công viên.
Lái xe máy cái gì, ảnh hưởng lỗ tai.
“Đạp xe đạp khỏe mạnh, còn có thể rèn luyện thân thể.”
“Này cái gì xe máy, kỳ kỳ quái quái.”
“Đúng rồi đúng rồi.”
“Mấy người trẻ tuổi các cậu, cũng nên rèn luyện nhiều một chút đi!!!!!”
Cho nên mua xe máy này về, chỉ có một mình đồng chí Tiểu Đồ chuyên lái, Tô Hiểu Mạn tuy rằng mua xe máy, nhưng cô cũng không biết lái xe máy, cô cũng không tính học, cô đi xe máy nhìn cũng không đẹp chút nào.
Cô chỉ cầm cameras, chụp không ít bức ảnh Tạ Minh Đồ đang lái xe máy, cô còn lấy mũ bảo hiểm khi Tạ Minh Đồ lái máy bay để cho anh đội lên đầu làm mũ bảo hiểm.
Tạ Minh Đồ ngồi trên xe máy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn là dựa theo yêu cầu của vợ yêu, ở trên xe bày ra những tư thế kỳ kỳ quái quái.
“Anh nhìn này, anh nhìn này, rất hợp đúng không, cái mũ bảo hiểm màu trắng này rất xứng đôi với chiếc xe máy em chọn đó nha!”
Hiện giờ Tạ Minh Đồ phụ trách việc nghiên cứu phát minh những mô hình ở trong bộ môn, đồng thời anh còn phải quản lý một tiểu đội các nhân viên bay thử. Có nhiều lúc Tạ Minh Đồ còn phải tự mình tham gia việc bay thử, đây là một công việc vất vả và nguy hiểm nhưng mà cũng cực kỳ kích thích".
Tai anh cũng dễ dàng nghe ra một vài chuyện không thích hợp khi máy móc hoạt động, lúc trước trong một lần bay thử, suýt chút nữa đã xảy ra sai lầm, may là anh nghe ra được vấn đề đầu tiên nên lập được công lớn, mũ bảo hiểm màu trắng trên đầu anh hiện giờ là phần thưởng do đơn vị trao cho.
“Rất hợp.” Tạ Minh Đồ giống như một cái máy móc rối gỗ, dựa theo yêu cầu của vợ yêu mà bày ra một đám tư thế kỳ quái, mấy năm nay yêu cầu của vợ anh càng ngày càng cao, cũng không biết có phải do lúc trước chụp ảnh cho các cô gái ở đoàn ca múa nhạc lưu lại di chứng hay không, thế mà cô còn bảo Tạ Minh Đồ dựa nghiêng trên xe máy, tay chống cằm, quay đầu cười “Tà mị” với cameras.
“Tay chống cằm?” khóe miệng Tạ Minh Đồ giật giật, tại sao anh lại phải làm động tác tay chống cằm?
Nhưng lúc này anh vẫn rất chi là thành thật, anh đeo bao tay da màu đen, tay phải chống lên cằm của mình.
Tô Hiểu Mạn đang chụp ảnh cảm thấy không thích hợp, chạy tới lột bao tay da của anh ra: “Anh lại chống cằm đi.”
“Dùng mu bàn tay chống cằm, biểu tình phải lười biếng một chút.”
Tạ Minh Đồ: “?!!!!”
Biểu tình lười biếng một chút? Đó là hình ảnh như thế nào?!
Tạ Minh Đồ không lười biếng được, khuôn mặt tuấn tú của anh chỉ càng ngày càng nghiêm túc đứng đắn, cả người eo lưng duỗi đến thẳng tắp, khí chất như tùng như bách.
Lúc này Tô Hiểu Mạn càng ngày càng cảm thấy không khoẻ!
Đây là lái xe máy mà!! Tại sao lại nghiêm trang giống như đang lái chiến xa vậy chứ, loại đồ vật khốc huyễn như xe máy này lại càng thích hợp với kiểu tà mị cuồng quyến!
Cho dù chụp hết cả cuộn phim, cũng phải chụp được phong cách thích hợp.
Đến chỗ tà mị cuồng quyến!
Tô Hiểu Mạn: “Anh trai Tiểu Đồ ơi, anh có thể cười tà mị cho em xem không?”
Tạ Minh Đồ: “……”
—— cười không nổi.
Như thế nào là kiểu tà mị? đồng chí Tiểu Đồ không thể hiểu được cái từ này.
Tô Hiểu Mạn ghét bỏ mà nhìn anh một cái, nghĩ thầm đồ cặn bã, thật vô dụng, cười cũng không biết cười, rõ ràng trước kia ở trong sách là vai ác cơ mà.
Tạ Minh Đồ tháo mũ bảo hiểm ra, thò mặt lại gần, nhanh chóng thơm trộm một cái ở trên mặt vợ mình, đội mũ bảo hiểm lên trên đầu Tô Hiểu Mạn, làm động tác “Mời”.
“Vợ yêu ơi em dạy anh đi?”
Kia chính là Tivi màu a!
Chiếc TV hơn một ngàn đồng.
Phải tích cóp bao lâu mới có thể mua được một chiếc TV chứ!!!
“Thanh Thanh, ban biên tập các cậu còn nhận người không?” Vương Ngọc cắn cắn môi, trong lòng tự nhiên lại dâng lên một nỗi hối hận, nếu lúc trước cô mà đi theo Triệu Thanh Thanh đến đây làm tạp chí, những phúc lợi có thể hưởng thụ này, có phải cũng sẽ có phần của cô ta hay không? Triệu Thanh Thanh lắc lắc đầu: “Tạm thời không tuyển thêm nữa, nếu nhận người, tớ sẽ tìm cậu nha?”
Vương Ngọc lắc lắc đầu: “Hay là thôi đi, tớ vẫn cảm thấy công việc này của các cậu không đáng tin cậy lắm, nhỡ đâu tạp chí của các cậu không bán được thì sao? Nhỡ đâu nhà máy Uyển Hề đóng cửa thì sao?”
Triệu Thanh Thanh cũng thừa nhận nguy hiểm rất lớn, cô ta hiện tại cũng không phải vừa mới bắt đầu như vậy lăng đầu thanh, không hề tùy tiện kéo người gia nhập: “Đúng vậy, phải chịu rủi ro rất lớn.”
“Nếu cậu muốn tới làm tạp chí cùng nhau, nhất định phải suy xét rõ ràng điểm này.”
Vương Ngọc vẫy vẫy tay: “Tớ cũng chỉ đùa một chút thôi, tớ làm việc ở báo xã vẫn rất tốt.”
Vương Ngọc ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà nỗi ghen ghét trong nội tâm vẫn không áp xuống dưới được, cô ta hâm mộ Triệu Thanh Thanh hiện giờ có thể có cuộc sống sung sướng hưởng thụ.
Nhưng cô ta lại không muốn phải chịu rủi ro, cũng không muốn nhìn thấy Triệu Thanh Thanh sống quá tốt.
Có lẽ cô ta không cũng đắc ý được bao lâu nữa, loại tạp chí này có bán được hay không, vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải, có lẽ chỉ qua mấy tháng nữa sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó ngay cả một công việc Triệu Thanh Thanh cũng không có.
*
Kiếm lời, Tô Hiểu Mạn gửi không ít đồ vật trở về cho Liễu Thục Phượng, Liễu Thục Phượng không cần cô hiếu kính tiền, nói cuộc sống hiện giờ của mấy người nhà họ Tô bọn họ cũng đã rất tốt rồi, trong nhà cũng đã xây được ngôi nhà mới, anh ba Tô học lái xe vận tải với người khác, chạy vận chuyển cũng kiếm được không ít tiền lời.
Anh cả và chị dâu cả thì mở một tiệm cơm nhỏ ở huyện thành, cuộc sống cũng vô cùng thịnh vượng.
Anh hai và chị dâu hai còn ở nhà máy, giống như nói mưu hoa muốn từ trong xưởng từ công xuống biển, chị dâu hai cũng muốn mở một tiệm cơm nhỏ giống như vợ chồng anh cả.
Không ít người trong thôn đều hâm mộ nhà họ Tô bọn họ, nói nhà họ Tô bọn họ ai nấy đều có tiền đồ, Liễu Thục Phượng không rêu rao việc con gái mình mở nhà máy ra ngoài, giấu kín chuyện rồi trộm vui tươi hớn hở một mình.
Con gái gửi tủ lạnh cho bà, máy giặt, còn có Tivi màu, đặc biệt là Tivi màu, chính là cho bà thể diện rất lớn, thời điểm trong nhà người khác ngay cả TV đen trắng còn không có, nhà bà đã có thể được xem Tivi màu.
“Hiểu Mạn mua trở về sao?”
“Chiếc TV này phải hơn một ngàn khối đi? Nhập khẩu?”
“Không tồi, nhìn rõ hơn TV đen trắng nhiều lắm.”
“Nhà bà còn có tủ lạnh, máy giặt sao.”
“Máy giặt là thứ gì? Chẳng lẽ còn có thể giặt quần áo thay người sao? Cái thứ đồ chơi kia có thể giặt sạch sẽ sao? Tôi không tin, Liễu Thục Phượng, tôi thấy bà vẫn đừng nên dùng máy giặt, có thể sử dụng tay để giặt, làm sao phải cần dùng đến máy giặt chứ.”
“Cái nhà vạn nguyên hộ ở thông bên cạnh kia, trong nhà người ta cũng không cần dùng đến máy giặt, vợ ông ta còn đang ghét bỏ giặt không sạch sẽ đó.”
Liễu Thục Phượng mặc kệ những lời ghen tị của người khác: “Giặt không sạch thì giặt không sạch thôi, tôi nhất định phải dùng máy giặt con gái của tôi mua cho tôi, mỗi ngày chỉ cần đem quần áo dơ của mấy người đàn ông kia ném vào là được, lại ấn nút nguồn, đợi chút là có thể giặt xong rồi.”
“Dù sao cũng là mỗi ngày đều giặt, còn có thể không sạch sẽ đến mức nào chứ, bộ xương già này của tôi làm sao còn có thể tự mình giặt quần áo bằng tay chứ.”
……Liễu Thục Phượng hiện giờ mỗi ngày đều sống vô cùng thoải mái, mỗi ngày tản bộ vài bước, sau đó ôm cháu trai nhỏ của mình xem Tivi màu, bà còn mở một quầy bán quà vặt ở trong thôn, bán chút nước có ga nước đá đồ ăn vặt linh tinh.
Trong nhà người khác không có tủ lạnh, chỉ có nhà bà có mua hai cái tủ đông lớn do con gái mua cho, bà tự mở một quầy bán quà vặt kiếm tiền hàng tháng, coi như là tiền tiêu vặt.
*
Lần trước Tô Hiểu Mạn mua một chiếc xe máy cho trong nhà, những người khác trong nhà cũng đều không biết đi, ông nội Khương bà nội Khương Quan sư phụ tuy rằng cảm thấy cục sắt này vô cùng ngầu lòi, nhưng là bọn họ vẫn là càng ái người già 28 Đại Giang.
Cưỡi xe đạp đi ra ngoài hóng gió, mới là xu thế hiện nay của mấy ông bà già ở công viên.
Lái xe máy cái gì, ảnh hưởng lỗ tai.
“Đạp xe đạp khỏe mạnh, còn có thể rèn luyện thân thể.”
“Này cái gì xe máy, kỳ kỳ quái quái.”
“Đúng rồi đúng rồi.”
“Mấy người trẻ tuổi các cậu, cũng nên rèn luyện nhiều một chút đi!!!!!”
Cho nên mua xe máy này về, chỉ có một mình đồng chí Tiểu Đồ chuyên lái, Tô Hiểu Mạn tuy rằng mua xe máy, nhưng cô cũng không biết lái xe máy, cô cũng không tính học, cô đi xe máy nhìn cũng không đẹp chút nào.
Cô chỉ cầm cameras, chụp không ít bức ảnh Tạ Minh Đồ đang lái xe máy, cô còn lấy mũ bảo hiểm khi Tạ Minh Đồ lái máy bay để cho anh đội lên đầu làm mũ bảo hiểm.
Tạ Minh Đồ ngồi trên xe máy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn là dựa theo yêu cầu của vợ yêu, ở trên xe bày ra những tư thế kỳ kỳ quái quái.
“Anh nhìn này, anh nhìn này, rất hợp đúng không, cái mũ bảo hiểm màu trắng này rất xứng đôi với chiếc xe máy em chọn đó nha!”
Hiện giờ Tạ Minh Đồ phụ trách việc nghiên cứu phát minh những mô hình ở trong bộ môn, đồng thời anh còn phải quản lý một tiểu đội các nhân viên bay thử. Có nhiều lúc Tạ Minh Đồ còn phải tự mình tham gia việc bay thử, đây là một công việc vất vả và nguy hiểm nhưng mà cũng cực kỳ kích thích".
Tai anh cũng dễ dàng nghe ra một vài chuyện không thích hợp khi máy móc hoạt động, lúc trước trong một lần bay thử, suýt chút nữa đã xảy ra sai lầm, may là anh nghe ra được vấn đề đầu tiên nên lập được công lớn, mũ bảo hiểm màu trắng trên đầu anh hiện giờ là phần thưởng do đơn vị trao cho.
“Rất hợp.” Tạ Minh Đồ giống như một cái máy móc rối gỗ, dựa theo yêu cầu của vợ yêu mà bày ra một đám tư thế kỳ quái, mấy năm nay yêu cầu của vợ anh càng ngày càng cao, cũng không biết có phải do lúc trước chụp ảnh cho các cô gái ở đoàn ca múa nhạc lưu lại di chứng hay không, thế mà cô còn bảo Tạ Minh Đồ dựa nghiêng trên xe máy, tay chống cằm, quay đầu cười “Tà mị” với cameras.
“Tay chống cằm?” khóe miệng Tạ Minh Đồ giật giật, tại sao anh lại phải làm động tác tay chống cằm?
Nhưng lúc này anh vẫn rất chi là thành thật, anh đeo bao tay da màu đen, tay phải chống lên cằm của mình.
Tô Hiểu Mạn đang chụp ảnh cảm thấy không thích hợp, chạy tới lột bao tay da của anh ra: “Anh lại chống cằm đi.”
“Dùng mu bàn tay chống cằm, biểu tình phải lười biếng một chút.”
Tạ Minh Đồ: “?!!!!”
Biểu tình lười biếng một chút? Đó là hình ảnh như thế nào?!
Tạ Minh Đồ không lười biếng được, khuôn mặt tuấn tú của anh chỉ càng ngày càng nghiêm túc đứng đắn, cả người eo lưng duỗi đến thẳng tắp, khí chất như tùng như bách.
Lúc này Tô Hiểu Mạn càng ngày càng cảm thấy không khoẻ!
Đây là lái xe máy mà!! Tại sao lại nghiêm trang giống như đang lái chiến xa vậy chứ, loại đồ vật khốc huyễn như xe máy này lại càng thích hợp với kiểu tà mị cuồng quyến!
Cho dù chụp hết cả cuộn phim, cũng phải chụp được phong cách thích hợp.
Đến chỗ tà mị cuồng quyến!
Tô Hiểu Mạn: “Anh trai Tiểu Đồ ơi, anh có thể cười tà mị cho em xem không?”
Tạ Minh Đồ: “……”
—— cười không nổi.
Như thế nào là kiểu tà mị? đồng chí Tiểu Đồ không thể hiểu được cái từ này.
Tô Hiểu Mạn ghét bỏ mà nhìn anh một cái, nghĩ thầm đồ cặn bã, thật vô dụng, cười cũng không biết cười, rõ ràng trước kia ở trong sách là vai ác cơ mà.
Tạ Minh Đồ tháo mũ bảo hiểm ra, thò mặt lại gần, nhanh chóng thơm trộm một cái ở trên mặt vợ mình, đội mũ bảo hiểm lên trên đầu Tô Hiểu Mạn, làm động tác “Mời”.
“Vợ yêu ơi em dạy anh đi?”
Danh sách chương