Tô Hiểu Mạn cho một ánh mắt “Cái đồ cặn bã anh chờ xem”, đội mũ bảo hiểm lên, đành phải tự mình ra trận.
“Như này, chính là như vậy, giống như em này, gỡ mũ bảo hiểm xuống, ôm ở trên tay, sau đó cười tà mị, thế nào là cười tà mị hả? Chính là trước như vậy một bức túm thiên túm mà xem ai đều không vừa mắt bộ dáng, giây tiếp theo giống như đang muốn xông lên đánh nhau với người ta vậy——”
“Sau đó, đột nhiên! Khóe miệng đột nhiên cong lên về phía trước, độ cong phải lớn một chút, giống như đang ấp ủ cái ý đồ xấu xa gì đó, ví dụ như giấu hộp nhạc của Dao Dao đi rồi nói trong nhà có ăn trộm đó.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Như vậy thì đã coi như là ý đồ xấu rồi sao? “Được rồi, anh thử xem.” Tô Hiểu Mạn ném mũ bảo hiểm lại cho anh, Tạ Minh Đồ cũng không còn cách nào, thành thật nghe vợ yêu nói, vừa ngẩng đầu lập tức đã biến thành bộ dáng của một tên không sợ trời không sợ đất vô cùng thiếu đánh.
Anh đã từng lăn lộn trong một đám binh lính nghịch ngợm phá phách, muốn biểu diễn xấu xa như nào thì sẽ có vẻ xấu xa như thế.
Tô Hiểu Mạn vừa thấy bộ dạng “Thứ đầu” này của anh, lập tức sáng mắt lên: “Nào đúng rồi đúng rồi, tiếp tục nào!”
Sau khi nói xong, Tô Hiểu Mạn chạy lên, cởi vài nút áo trên của anh ra làm lộ ra một mảnh ngực, lại cố tình để lại vài vệt đỏ lên đó.
Lại đúng với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Gợi cảm cực kỳ!!!!
Rắc ——
Xong việc Tô Hiểu Mạn ôm bức ảnh mà mình vừa rửa xong, nhìn người đàn ông trên bức ảnh đang ôm mũ bảo hiểm cong môi cười, tự nhiên lại cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Có nét tà mị cuồng quyến đặc trưng của vai ác!
Cho dù hai người bọn họ cũng sắp đến thất niên chi dương, Tô Hiểu Mạn nhìn thấy bức ảnh này, đột nhiên lại có một loại cảm giác động tâm của mối tình đầu.
Chẳng lẽ bởi vì con gái đều yêu trai hư sao?
Mấy ngày sau, Tô Hiểu Mạn mỗi ngày đều mang theo bức ảnh này bên người, thường thường bỏ ra xem một cái, hai vợ chồng phảng phất quay về thời điểm tình yêu cuồng nhiệt lúc trước, ngay cả buổi tối hàng ngày… không cần nói nữa, nói chung là chân mềm.
Chồn ăn dưa Thanh Thanh sao có thể không phát hiện ra hành vi khác thường của Tô Hiểu Mạn, tìm cơ hội nhìn trộm bức ảnh trên tay Tô Hiểu Mạn, sau khi thấy rõ thì khiếp sợ mà kêu lớn lên.
“Hiểu Mạn, chị ——” Triệu Thanh Thanh trợn to mắt nhìn cô.
Cả người cô ta run lên, dường như vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm, tròng mắt kích động sắp rơi xuống.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đến nỗi dùng loại ánh mắt này nhìn cô sao? cô chỉ nhìn trộm nhìn bức ảnh của chồng mình thôi mà, cũng không phải là ngoại tình.
Triệu Thanh Thanh bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, em nghĩ ra một ý kiến hay!”
Trước kia Triệu Thanh Thanh hay suy nghĩ chỉ có phụ nữ như bọn họ mới xem tạp trí thời trang, cho nên ở lúc cô ta suy xét nội dung bìa mặt tạp chí, luôn thiên hướng về lựa chọn phụ nữ, nhưng vừa rồi, Triệu Thanh Thanh lại đột nhiên cảm thấy.
Hoàn toàn cũng có thể tuyển một mẫu nam về chụp bìa.
— Có lẽ còn tăng thêm doanh số được.
Sau khi cô ta nói chủ ý này cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đương nhiên là sẽ tăng doanh số rồi, nếu lấy bìa mặt là một soái ca, có lẽ còn hấp dẫn không ít người mua về cất giữ để ngắm.
“Nói làm là làm, tôi đi tìm người chụp ảnh đây,”
“Cô mau đưa ảnh chụp trên tay cô cho tôi xem, yên tâm, nhất định sẽ không để ảnh chụp người đàn ông nhà cô lên bìa mặt, tôi chỉ học hỏi mà thôi.”
“Cười như này…”
“Tôi vẫn chưa được nhìn nhiều lắm, chậc, tôi đến trường sân khấu điện ảnh tìm người, tôi không tin là sẽ không tìm thấy được người nào đẹp trai.”
“Hiểu Mạn, tôi xin một chút kinh phí, đi đây.”
Hiện giờ Thanh Thanh thành kẻ cuồng công tác, vừa nghĩ ra là đi làm ngay, cũng không nói gì nhiều, chạy nhanh như bôi dầu dưới chân vậy.
Tô Hiểu Mạn tiếp tục xem ảnh chụp trên tay mình.
Đồng thời cũng chờ đợi thành quả mà Triệu Thanh Thanh làm ra được.
Cô không phải chờ bao lâu, Triệu Thanh Thanh liền chạy tới kéo cô đi bàn bạc: “Hiểu Mạn, loại chuyện như chọn đàn ông này, không thể thiếu cô được.”
“Tôi dẫn theo cả cô bạn, ba người chúng ta cùng nhau đi tia trai đi.”
“Những chàng trai đẹp trai không chỉ có lão Tạ nhà cô.”
“Đi đi đi…”
Các cô đi tới mấy đoàn ca vũ liền, nhìn thấy không ít nam diễn viên, lại đi tới trường học tìm các nam sinh ngây ngô, cuối cùng không tìm được người thích hợp ở trường nghệ thuật, mà lại nhìn trúng một anh trai ở xưởng sắt thép.
Nhìn trúng hắn, người này có dáng người rất đẹp, vừa ngầu vừa đẹp trai, đổi một từ khác để miêu tả, đó chính là gợi cảm.
Anh trai này tên là Đinh Trường Khải, là công nhân trong xưởng sắt thép, thân hình cao lớn, đẹp trai, cơ ngực cơ bụng vô cùng no đủ, lúc ấy Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh đã chạy tới mấy trường học nghệ thuật rồi, những nam sinh trong đó không ai lọt vào mắt bọn họ cả, cuối cùng vẫn là Tô Hiểu Mạn tùy tiện chỉ vào một người trên đường.
“Nếu là chụp loại ảnh kia, người đàn ông phía trước rất thích hợp đó.”
Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiên Nhiên nhìn thấy người công nhân lôi thôi thô ráp trong xưởng sắt thép, mặt mày xám tro, lúc cười rộ lên có vẻ giản dị, người đàn ông này mà đẹp sao?
Chờ sau khi Tô Hiểu Mạn tự tay chọn cho hắn một bộ quần áo, sau đó lại cố ý chỉnh lại tóc, đám người Triệu Thanh Thanh lập tức há to miệng.
“Lợi hại thật đấy, Hiểu Mạn cô lợi hại lắm.”
“Lúc trước chọn được anh Cẩu Tử nhà cô cũng do đôi mắt độc này của cô.”
“Không tồi không tồi.”
“Chúng ta kéo anh Tạ Daoi chụp ảnh đi —”
Vì tiền nên Đinh Trường Khải mới tới đây chụp ảnh bìa, đương nhiên là chủ nói gì thì là cái đó, nhưng mà sau khi anh ta chụp xong, trong lòng lại vô cùng hối hận, nghĩ thầm về sau sẽ không bao giờ vì tiền mà làm những loại chuyện như thế này nữa.
Anh ta phải vì tiền, mà bày ra những động tác như vậy.
Mặt Đinh Trường Khải vô cùng đỏ.
Hắn là người đàn ông đứng đắn thành thật chất phác làm công nhân trong nhà máy.
Mà cô gái tên Triệu Thanh Thanh kia, khoa tay múa chân với hắn còn chưa tính, còn động tay động chân với hắn, Trước tới nay Đinh Trường Khải chưa từng đụng chạm tới gái nên tới tai cũng đỏ rực lên.
Triệu Thanh Thanh cứng họng hạn hán lời.
Ảnh chụp của người đàn ông trước mắt này được rửa ra, có được loại cảm giác “Cuồng bá khốc” Mà Tô Hiểu Mạn nói, đặc biệt là khi đứng bên cạnh xe máy, tràn ngập mị lực của đàn ông đáng chết, vừa ngầu vừa gợi cảm.
Nhưng mà người chụp lại là một anh trai giản dị dễ ngượng ngùng làm việc ở nhà xưởng.
Triệu Thanh Thanh: “.... cái này…. Hiểu Mạn, mấy cô dám tin sao? Nếu đem những tấm ảnh này cho bạn của anh ta xem, chắc chắn bạn bè anh ta không nhận ra được.”
Tô Hiểu Mạn: “... này có lẽ là do người chụp ảnh lừa rồi.”
Triệu Thanh Thanh: “?”
“Kẻ lừa đảo lừa.”
Triệu Thanh Thanh: “Thật – chụp lừa.”
“Nhưng mà trên ảnh chụp anh Ta đẹp trai thật mà, trên tiền đề là anh ta đừng mở miệng nói chuyện, anh ấy vừa nói là mặt đỏ lên, tôi trông thấy lại muốn cười.”
“Được, bìa kì tạp chí tiếp theo của chúng ta, thử dùng hình ảnh người đàn ông này xem sao.”
Tô Hiểu Mạn ủng hộ quyết định của cô ta, trên thực tế cô cũng cảm thấy mấy tấm ảnh Triệu Thanh Thanh chụp cho Đinh Trường Khải kia không tồi chút nào.
“Anh ta nói anh ta không muốn lưu lại tên trên ảnh chụp, không muốn để cho người ta biết anh ta chụp loại ảnh như thế này…..”
Tô Hiểu Mạn: “... Vậy… Nói như là cô chụp cho anh ta mấy loại ảnh gì đó vậy.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Mấy tấm ảnh này làm sao chứ?!”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, không hề tham dự cuộc đối thoại của cô ta, nói tới đẹp, vẫn là những tấm ảnh cô chụp cho Cẩu Tử nhà mình đẹp mắt hơn.
Không bao lâu sau, 《 Uyển Hề 》lại xuất hiện trên thị trường một lần nữa, theo Uyển Hề xuất hiện đó là cho ra mắt mùi hương nước hoa nam với hương gỗ đặc trưng, lúc này nước hoa không còn là loại hương chuyên dụng cho phụ nữ nữa, mà là mùi hương gỗ thiên về trung tính.
“Như này, chính là như vậy, giống như em này, gỡ mũ bảo hiểm xuống, ôm ở trên tay, sau đó cười tà mị, thế nào là cười tà mị hả? Chính là trước như vậy một bức túm thiên túm mà xem ai đều không vừa mắt bộ dáng, giây tiếp theo giống như đang muốn xông lên đánh nhau với người ta vậy——”
“Sau đó, đột nhiên! Khóe miệng đột nhiên cong lên về phía trước, độ cong phải lớn một chút, giống như đang ấp ủ cái ý đồ xấu xa gì đó, ví dụ như giấu hộp nhạc của Dao Dao đi rồi nói trong nhà có ăn trộm đó.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Như vậy thì đã coi như là ý đồ xấu rồi sao? “Được rồi, anh thử xem.” Tô Hiểu Mạn ném mũ bảo hiểm lại cho anh, Tạ Minh Đồ cũng không còn cách nào, thành thật nghe vợ yêu nói, vừa ngẩng đầu lập tức đã biến thành bộ dáng của một tên không sợ trời không sợ đất vô cùng thiếu đánh.
Anh đã từng lăn lộn trong một đám binh lính nghịch ngợm phá phách, muốn biểu diễn xấu xa như nào thì sẽ có vẻ xấu xa như thế.
Tô Hiểu Mạn vừa thấy bộ dạng “Thứ đầu” này của anh, lập tức sáng mắt lên: “Nào đúng rồi đúng rồi, tiếp tục nào!”
Sau khi nói xong, Tô Hiểu Mạn chạy lên, cởi vài nút áo trên của anh ra làm lộ ra một mảnh ngực, lại cố tình để lại vài vệt đỏ lên đó.
Lại đúng với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Gợi cảm cực kỳ!!!!
Rắc ——
Xong việc Tô Hiểu Mạn ôm bức ảnh mà mình vừa rửa xong, nhìn người đàn ông trên bức ảnh đang ôm mũ bảo hiểm cong môi cười, tự nhiên lại cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Có nét tà mị cuồng quyến đặc trưng của vai ác!
Cho dù hai người bọn họ cũng sắp đến thất niên chi dương, Tô Hiểu Mạn nhìn thấy bức ảnh này, đột nhiên lại có một loại cảm giác động tâm của mối tình đầu.
Chẳng lẽ bởi vì con gái đều yêu trai hư sao?
Mấy ngày sau, Tô Hiểu Mạn mỗi ngày đều mang theo bức ảnh này bên người, thường thường bỏ ra xem một cái, hai vợ chồng phảng phất quay về thời điểm tình yêu cuồng nhiệt lúc trước, ngay cả buổi tối hàng ngày… không cần nói nữa, nói chung là chân mềm.
Chồn ăn dưa Thanh Thanh sao có thể không phát hiện ra hành vi khác thường của Tô Hiểu Mạn, tìm cơ hội nhìn trộm bức ảnh trên tay Tô Hiểu Mạn, sau khi thấy rõ thì khiếp sợ mà kêu lớn lên.
“Hiểu Mạn, chị ——” Triệu Thanh Thanh trợn to mắt nhìn cô.
Cả người cô ta run lên, dường như vừa nhìn thấy thứ gì ghê gớm, tròng mắt kích động sắp rơi xuống.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đến nỗi dùng loại ánh mắt này nhìn cô sao? cô chỉ nhìn trộm nhìn bức ảnh của chồng mình thôi mà, cũng không phải là ngoại tình.
Triệu Thanh Thanh bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn: “Hiểu Mạn, em nghĩ ra một ý kiến hay!”
Trước kia Triệu Thanh Thanh hay suy nghĩ chỉ có phụ nữ như bọn họ mới xem tạp trí thời trang, cho nên ở lúc cô ta suy xét nội dung bìa mặt tạp chí, luôn thiên hướng về lựa chọn phụ nữ, nhưng vừa rồi, Triệu Thanh Thanh lại đột nhiên cảm thấy.
Hoàn toàn cũng có thể tuyển một mẫu nam về chụp bìa.
— Có lẽ còn tăng thêm doanh số được.
Sau khi cô ta nói chủ ý này cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, đương nhiên là sẽ tăng doanh số rồi, nếu lấy bìa mặt là một soái ca, có lẽ còn hấp dẫn không ít người mua về cất giữ để ngắm.
“Nói làm là làm, tôi đi tìm người chụp ảnh đây,”
“Cô mau đưa ảnh chụp trên tay cô cho tôi xem, yên tâm, nhất định sẽ không để ảnh chụp người đàn ông nhà cô lên bìa mặt, tôi chỉ học hỏi mà thôi.”
“Cười như này…”
“Tôi vẫn chưa được nhìn nhiều lắm, chậc, tôi đến trường sân khấu điện ảnh tìm người, tôi không tin là sẽ không tìm thấy được người nào đẹp trai.”
“Hiểu Mạn, tôi xin một chút kinh phí, đi đây.”
Hiện giờ Thanh Thanh thành kẻ cuồng công tác, vừa nghĩ ra là đi làm ngay, cũng không nói gì nhiều, chạy nhanh như bôi dầu dưới chân vậy.
Tô Hiểu Mạn tiếp tục xem ảnh chụp trên tay mình.
Đồng thời cũng chờ đợi thành quả mà Triệu Thanh Thanh làm ra được.
Cô không phải chờ bao lâu, Triệu Thanh Thanh liền chạy tới kéo cô đi bàn bạc: “Hiểu Mạn, loại chuyện như chọn đàn ông này, không thể thiếu cô được.”
“Tôi dẫn theo cả cô bạn, ba người chúng ta cùng nhau đi tia trai đi.”
“Những chàng trai đẹp trai không chỉ có lão Tạ nhà cô.”
“Đi đi đi…”
Các cô đi tới mấy đoàn ca vũ liền, nhìn thấy không ít nam diễn viên, lại đi tới trường học tìm các nam sinh ngây ngô, cuối cùng không tìm được người thích hợp ở trường nghệ thuật, mà lại nhìn trúng một anh trai ở xưởng sắt thép.
Nhìn trúng hắn, người này có dáng người rất đẹp, vừa ngầu vừa đẹp trai, đổi một từ khác để miêu tả, đó chính là gợi cảm.
Anh trai này tên là Đinh Trường Khải, là công nhân trong xưởng sắt thép, thân hình cao lớn, đẹp trai, cơ ngực cơ bụng vô cùng no đủ, lúc ấy Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh đã chạy tới mấy trường học nghệ thuật rồi, những nam sinh trong đó không ai lọt vào mắt bọn họ cả, cuối cùng vẫn là Tô Hiểu Mạn tùy tiện chỉ vào một người trên đường.
“Nếu là chụp loại ảnh kia, người đàn ông phía trước rất thích hợp đó.”
Triệu Thanh Thanh và Liễu Phiên Nhiên nhìn thấy người công nhân lôi thôi thô ráp trong xưởng sắt thép, mặt mày xám tro, lúc cười rộ lên có vẻ giản dị, người đàn ông này mà đẹp sao?
Chờ sau khi Tô Hiểu Mạn tự tay chọn cho hắn một bộ quần áo, sau đó lại cố ý chỉnh lại tóc, đám người Triệu Thanh Thanh lập tức há to miệng.
“Lợi hại thật đấy, Hiểu Mạn cô lợi hại lắm.”
“Lúc trước chọn được anh Cẩu Tử nhà cô cũng do đôi mắt độc này của cô.”
“Không tồi không tồi.”
“Chúng ta kéo anh Tạ Daoi chụp ảnh đi —”
Vì tiền nên Đinh Trường Khải mới tới đây chụp ảnh bìa, đương nhiên là chủ nói gì thì là cái đó, nhưng mà sau khi anh ta chụp xong, trong lòng lại vô cùng hối hận, nghĩ thầm về sau sẽ không bao giờ vì tiền mà làm những loại chuyện như thế này nữa.
Anh ta phải vì tiền, mà bày ra những động tác như vậy.
Mặt Đinh Trường Khải vô cùng đỏ.
Hắn là người đàn ông đứng đắn thành thật chất phác làm công nhân trong nhà máy.
Mà cô gái tên Triệu Thanh Thanh kia, khoa tay múa chân với hắn còn chưa tính, còn động tay động chân với hắn, Trước tới nay Đinh Trường Khải chưa từng đụng chạm tới gái nên tới tai cũng đỏ rực lên.
Triệu Thanh Thanh cứng họng hạn hán lời.
Ảnh chụp của người đàn ông trước mắt này được rửa ra, có được loại cảm giác “Cuồng bá khốc” Mà Tô Hiểu Mạn nói, đặc biệt là khi đứng bên cạnh xe máy, tràn ngập mị lực của đàn ông đáng chết, vừa ngầu vừa gợi cảm.
Nhưng mà người chụp lại là một anh trai giản dị dễ ngượng ngùng làm việc ở nhà xưởng.
Triệu Thanh Thanh: “.... cái này…. Hiểu Mạn, mấy cô dám tin sao? Nếu đem những tấm ảnh này cho bạn của anh ta xem, chắc chắn bạn bè anh ta không nhận ra được.”
Tô Hiểu Mạn: “... này có lẽ là do người chụp ảnh lừa rồi.”
Triệu Thanh Thanh: “?”
“Kẻ lừa đảo lừa.”
Triệu Thanh Thanh: “Thật – chụp lừa.”
“Nhưng mà trên ảnh chụp anh Ta đẹp trai thật mà, trên tiền đề là anh ta đừng mở miệng nói chuyện, anh ấy vừa nói là mặt đỏ lên, tôi trông thấy lại muốn cười.”
“Được, bìa kì tạp chí tiếp theo của chúng ta, thử dùng hình ảnh người đàn ông này xem sao.”
Tô Hiểu Mạn ủng hộ quyết định của cô ta, trên thực tế cô cũng cảm thấy mấy tấm ảnh Triệu Thanh Thanh chụp cho Đinh Trường Khải kia không tồi chút nào.
“Anh ta nói anh ta không muốn lưu lại tên trên ảnh chụp, không muốn để cho người ta biết anh ta chụp loại ảnh như thế này…..”
Tô Hiểu Mạn: “... Vậy… Nói như là cô chụp cho anh ta mấy loại ảnh gì đó vậy.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy! Mấy tấm ảnh này làm sao chứ?!”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, không hề tham dự cuộc đối thoại của cô ta, nói tới đẹp, vẫn là những tấm ảnh cô chụp cho Cẩu Tử nhà mình đẹp mắt hơn.
Không bao lâu sau, 《 Uyển Hề 》lại xuất hiện trên thị trường một lần nữa, theo Uyển Hề xuất hiện đó là cho ra mắt mùi hương nước hoa nam với hương gỗ đặc trưng, lúc này nước hoa không còn là loại hương chuyên dụng cho phụ nữ nữa, mà là mùi hương gỗ thiên về trung tính.
Danh sách chương