Tư Niệm vươn tay nhận lấy, đổ bột vào, cùng nhào lên.

Chu Việt Đông chưa từng thấy cách làm như vậy, rất tò mò nhìn.

Sau đó nhìn thấy cục bột màu trắng dần biến thành màu vàng, cục bột bóng loáng, một mùi thơm của bột và mùi thơm ngọt của khoai lang tràn vào khoang mũi.

Tư Niệm chỉ quét một lớp dầu lên bề mặt chảo, nặn cục bột thành hình bánh rán, dán lên chảo lớn chiên.

Một cục bột, chiên ra năm cái bánh to.

Cô đứng bên chảo liên tục trở bánh màu vàng, đợi lớp vỏ đã trở nên giòn thơm, mới ghép ra.

Cô đổ chút nước vào trong chảo, ném mấy cái trứng gà vào trong nấu.

Chỉ một lúc, khoai lang trong lò cũng chín.

Tư Niệm lấy khoai lang ra, lại chia hai cái bánh to cho hai đứa nói: “Buổi sáng ăn khoai lang, bánh để giành trưa ăn, nếu không khoai lang nguội sẽ dễ nghẹn.’

Nói xong, cô cũng không nhìn sắc mặt phức tạp của chu Việt Đông, bản thân bưng bánh còn lại đi r a.

Cắn một miếng bánh to, Tư Niệm híp mắt, vị thơm ngọt tràn vào khoang miệng, dùgn để làm bữa sáng là thích hợp nhất.

Nhìn thấy bánh rán thơm phức, Chu Việt Hàn ngây dại.

Tư Niệm ăn một lúc mới nói: “Lát nữa mẹ phải dẫn Dao Dao vào thành phố một chuyến, buổi chiều không biết khi nào mới về được, nếu các con về, tự nấu cơm ăn.”

Chu Việt Hàn lập tức căng thẳng, cậu không có tâm tư kín đáo như Chu Việt Đông, nghe thấy đối phương muốn đưa em gái đi, rất căng thẳng.

Dù sao thì thời này người trộm trẻ nhỏ bán rất nhiều, đặc biệt là con gái, rất nhiều gia đình không nuôi nổi, đều bán cho những nông thôn xa xôi làm vợ nuôi từ bé.

Nghe nói mẹ của Thiết Đản trong thôn họ là được mua tới, còn bị đánh nữa.



Cậu vô thức nhìn anh trai, hi vọng anh có thể lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Chu Việt đông vang lên: “Vâng.”

Cậu chấn kinh tới mức bánh trong tay cũng suýt chút rơi xuống đất.

Anh cả làm sao vậy, không phải anh ghét những người phụ nữ tới nhà nhất sao? Sao lại nguyện ý để người phụ nữ kia dẫn em gái đi?

Có phải anh cả bị người phụ nữ này uy hiếp rồi không?

Chu Việt Hàn vô cùng kinh hoảng, có một suy nghĩ cái nhà này chỉ có thể dựa vào mình.

Chu Việt đông liếc nhìn biểu cảm ngốc nghếch của em trai, cầm bánh nhét vào trong miệng của cậu.

Tuy vẫn rất chấn kinh nhưng bánh thơm phức vừa vào miệng, cậu đã không nhịn được vô thức nhai.

Hu hu hu ~ thơm quá, ngon quá!

Lúc hai người xuất phát, Tư Niệm còn nhét cho hai đứa mỗi đứa một cái trứng luộc.

**

Tư Niệm rửa mặt cho Dao Dao, lại cho cô bé ăn một chút, cô thu xếp rồi bắt xe vào thành phố.

Dao Dao chưa từng ngồi xe, lúc này cũng rất kích động, trên đường đều ê ê a a, kích động không kìm được, một đôi mắt to xinh đẹp tò mò quan sát.

Đường vẫn chưa sửa xong, vô cùng xóc nảy, khiến Tư Niệm mơ màng muốn ngủ, cô bé lại rất tỉnh táo, nhưng cô bé không khóc, luôn ngoan ngoãn ngồi trên đùi Tư Niệm, người bên cạnh đều khen, chưa từng thấy đứa nhỏ nào nghe lời như vậy.

Tư Niệm cười thơm lên gương mặt nhỏ non mềm của Dao Dao một cái, tới trạm xe thành phố, bèn kéo cô bé xuống xe.



Cô cũng không định về nhà họ Tư, cho nên đi thẳng tới đài phát thanh.

Vừa dẫn đứa trẻ đi vào đơn vị, phía sau đã vang lên một giọng nói không vui: “Tư Niệm? Cô còn tới đây làm gì?”

Tư Niệm quay đầu nhìn.

Lọt vào mắt chính là một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi, đối phương mặc đồ đi làm, tóc cắt rất ngắn, trên mặt tranng điểm tinh xảo.

Đối phương thấy đúng là cô, trong mắt tràn ra khinh bỉ: “Tư Niệm, không phải cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Tư, đưa xuống nông thôn rồi sao? Sao lại chạy về, sao...cuộc sống ở nông thôn không tốt sao?”

Trong ngữ khí của cô ta tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

Tư Niệm nhớ kỹ lại ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cung đào ra thông tin của người trước mặt từ trong xó xỉnh.

Người này là em gái ruột của người chồng quân quan sắp cưới của nguyên chủ, Phó Thiên Thiên.

Cùng tuổi với cô, hai người từ nhỏ quan hệ đã không tốt lắm, nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì cùng ở một viện gia thuộc, nguyên chủ lại xinh đẹp thông minh, ngược lại, con gái của thủ trưởng lại hoàn toàn kém cạnh, luôn bị người khác lấy ra so sánh với cô.

Thời gian dài, dĩ nhiên là không ưa nhau rồi.

Đặc biệt là sau khi nguyên chủ trở thành vợ sắp cưới của anh trai cô ta, cô ta càng thêm nghẹn uất.

Hai người đều chỉ học cấp ba, nguyên chủ là bởi vì định gả vào hào môn mà từ bỏ việc học, mà Phó Thiên Thiên lại chỉ đơn thuần là không muốn học.

Khi đó lúc tuyển phát thanh viên, trùng hợp là hai người đều đụng nhau.

Thế nhưng cô được chọn làm người chủ trì phát thanh, Phó Thiên Thiên lại chỉ có thể làm công việc hậu cần, trong lòng cực kỳ uất ức.

Bình thường âm dương quái khí không ít, giở đủ mọi trò cấu xé nhau.

Còn chưa vào cửa đã là kẻ thù rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện