Lúc này khó khăn lắm mới biết Tư Niệm không phải con ruột, còn là người nông thôn, trong lòng cô ta cực kỳ sảng khoái.

Tư Niệm không coi đối phương ra gì, dù sao thì mình và nhà cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, căn bản không cần giống như nguyên chủ, vì gả cho người chồng quân quan tương lai, nhẫn nhịn đối phương đủ đường.

Lúc này cô chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi.

Phó Thiên Thiên bị ngó lơ: “?”

“Cô đứng lại cho tôi!” Cô ta bình bịch đuổi theo, chặn phía trước Tư Niệm, tức giận trừng cô: “Tôi nói cô đó, tai cô điếc rồi?”

Tư Niệm dừng bước chân, nhíu mày, ánh mắt rơi lên người thiếu nữ thấp hơn mình nửa cái đầu trước mặt.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đó khiến Phó Thiên Thiên rất bất mãn, vô thức hất cao cằm.

Cô ta có điều kiện, các phương diện gia thế đều tốt hơn Tư Niệm.

Nhưng chiều cao và dung mạo cùng với học tập đều không bằng cô.

Đặc biệt là chiều cao, bởi vì mình không cao bằng Tư Niệm, khí chất không tốt bằng cô, cho nên đơn vị chọn Tư Niệm làm người chủ trì, không chọn mình, nguyên nhân thế mà lại là vì mình quá lùn!

Thật sự khiến cô ta tức chết!

“Cô nói với tôi thì tôi phải trả lời cô sao? Cô tưởng cô là ai?”

“Tôi, tôi là…”



Phó Thiên Thiên bị nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên, tức giận nói: “Đây là đơn vị của tôi, cô đã không còn làm việc ở đây nữa, dựa vào đâu lại tới đây?”

Tư Niệm nhíu mày, cô từng nói mình không làm nữa khi nào? Trước đây cô chỉ nhờ người thay nình đi làm mà thôi, không nói không làm.

Hơn nữa cho dù là không làm, cũng cần cô tới từ chức, phía trên phê duyệt.

Ai nói cho cô ta mình không làm nữa?

Tư Niệm: “Ai nói với cô tôi không làm nữa, trước đây tôi đã tìm người thay ca giúp, nhưng không có nghĩa tôi không làm.”

“Cái gì? Công việc không phải cô đã chuyển nhượng cho Lâm Tư Tư đó rồi sao?” Phó Thiên Thiên tỏ vẻ chấn kinh, bởi vì chuyện này cô ta vẫn uất nghẹn không ít, một đứa con gái của thủ trưởng như mình, thế mà phải làm trợ thủ cho một đứa con gái nông thôn.

Còn uất ức hơn khi Tư Niệm ở đây!

Hơn nữa cô ta không cho rằng Lâm Tư Tư đó xinh hơn mình!

“Không đúng, tôi nghe người nhà cô nói, không phải cô tự nguyện chuyển nhượng công việc của cô cho Lâm Tư Tư sao? Tôi còn nói từ khi nào mà cô hào phóng như vậy, lẽ nào bản thân cô không biết?”

Phó Thiên Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cô.

“Lâm Tư Tư?” Tư Niệm híp mắt, trước đây người nguyên chủ nhờ tới thay ca là một phát thanh viên khác, bởi vì có thể lấy được hai phần lương, cho nên đối phương rất vui vẻ đồng ý, sao lại đột nhiên chạy lên đầu Lâm Tư Tư rồi.

Phó Thiên Thiên mang biểu cảm táo bón: “Vu Hiểu làm một quãng thời gian, Lâm Tư Tư liền tới làm, nghe nói cô đã đi rồi, tôi còn tưởng cô vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa.”



Đương nhiên cô ta không nói cho Tư Niệm biết, cô ta vì vậy mà vui sướng rất lâu.

Chỉ là sau khi nghe nói Lâm Tư Tư kia thế mà lại từ trên trời giáng xuống thay thế cương vị của Tư Niệm, Phó Thiên Thiên không cười được nữa.

Sao đầu trâu mặt ngựa gì cũng có thể lấn lướt cô ta vậy.

Lúc Tư Niệm lấy được vị trí này, là hai người cạnh tranh công bằng, là mình thấp hơn cô, tự nhận thua!

Nhưng Lâm Tư Tư đó cũng không cao hơn mình bao nhiêu, dựa vào đâu cho cô ta chứ!

Tư Niệm đã suy đoán được đại khái, lúc cô vừa xuyên sách, trong đầu còn rất loạn, không nhớ tới chuyện công việc.

Đoán chừng là người trong nhà thấy cô đi rồi, vị trí này không có ai vào thì lãng phí, cho nên lợi dụng quan hệ đưa Lâm Tư Tư thay thế mình.

Vốn dĩ cô không định tiếp xúc với gia đình này, dù sao thì suy cho cùng họ đã nuôi nguyên chủ tốt như vậy.

Nhưng công việc này, Tư Niệm không định để hời cho Lâm Tư Tư!

Cô nhận ơn nuôi dưỡng của nhà họ Tư, nhưng không mắc nợ Lâm Tư Tư.

Công việc này, không có năng lực thực sự thì chỉ có thể dựa vào quan hệ đi vào.

Nghĩ rõ quan hệ trong đó, Tư Niệm nói với Phó Thiên Thiên đang uất nghẹn: “Tôi không cho cô ta, đây là công việc tôi vất vả cạnh tranh, sao có thể tùy tiện cho người khác, cho dù muốn cho, tôi cũng bán ra ngoài, không thể lãng phí nhường cho cô ta, tôi cũng không phải kẻ ngốc.”

Phó Thiên Thiên nghe vậy, lập tức tưởng tượng ra gì đó, tỏ vẻ đồng cảm nhìn Tư Niệm: “Vậy cô thảm thật, không phải con ruột đã đành, công việc cũng bị cướp mất, nhưng cô tốt hơn Lâm Tư Tư kia nhiều, ít nhất cô giống với tôi, không dựa vào quan hệ gia đình đi vào mà cạnh tranh bằng thực lực, dựa vào thực lực của mình lấy được! So với cô ta, tôi khâm phục cô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện