Nghe vậy, cô ta lập tức bất mãn: “Chú Tư, chú đừng coi thường cháu, Tư Niệm có thể làm, cháu đương nhiên có thể làm, có gì ấm ức hay không chứ.”

Cha Tư bị chặn họng không nói được gì.

Cha Tư đã một đống tuổi bị một tiểu bối giáo huấn, còn chỉ dám cười trừ, vội vàng nói: “Ha ha ha, nói đúng, nói đúng.”

“Vậy chú Tư có thể mau lên chút không, cháu xin nghỉ ra ngoài, còn phải đi làm nữa.” Phó Thiên Thiên thúc giục nói.

Cha Tư hết cách, không dám đắc tội, chỉ đành cắn răng, gật đầu nói: “Được, chú đi lấy cho cháu ngay.”

Sau khi lấy được sổ hộ khẩu, Tư Niệm và Phó Thiên Thiên vội vã rời đi.

Người nhà họ Tư mang sắc mặt rất khó coi, nhưng lại không thể ngăn cản được.

Lâm Tư Tư giận tới xanh mặt.

Phó Thiên Thiên về nhà lấy sổ hộ khẩu, lại gõ cửa phòng sách của anh trai mình mượn tiền.

“Anh, cho em mượn một nghìn tệ, phát lương em trả cho anh.” Cô ta hưng phấn nói.

Phó Dạng nghe vậy, nhíu mày: “Em lấy nhiều tiền như vậy làm gì?”

“Mua công việc, anh không biết đâu, Tư Niệm không làm việc nữa, bán cho em rồi, cô ấy đang ở dưới lầu đợi, mau đưa tiền cho em trước.”

Phó Thiên Thiên vội vã nói.



“Không phải cô ấy đã rời đi rồi sao? Sao lại chạy về?” Nghe thấy hai chữ Tư Niệm này, trên gương mặt anh tuấn của Phó Dạng xẹt qua vài phần không vui.

Trước đây, khi nghe nói Tư Niệm rời đi, anh ta liền cảm thấy không có khả năng lắm.

Một tháng trước biết được mình không phải con gái ruột, để có thể ở lại, còn giả bệnh ầm ĩ náo loạn đủ kiểu.

Cũng xem như nổi tiếng trong cả đại viện.

Phó Dạng luôn không thích Tư Niệm, tuy quả thực cô xinh đẹp, nhưng trên thế giới này người xinh đẹp rất nhiều, phụ nữ chỉ có tướng mạo không có nội hàm, ở trong mắt anh ta không khác gì bình hoa.

Hơn nữa anh ta cũng rất phiền đối phương luôn quấn lấy mình.

Hận không thể tất cả mọi người đều biết họ đã đính hôn, khiến anh ta có cảm giác bị ràng buộc.

May mà người như vậy không phải con gái ruột nhà họ Tư, mình cũng không cần cưới cô, cũng khiến Phó Dạng thở phào.

Không ngờ vừa đi chưa được mấy ngày, thế mà lại chạy về rồi.

Lúc này thậm chí còn dùng lý do nhàm chán như vậy để tới tìm mình.

Cô cho rằng cô dùng chuyện đưa công việc cho em gái, anh ta sẽ coi trọng cô sao? Đúng là quá ấu trĩ.

Mặc kệ cô làm gì, anh ta sẽ không cưới cô, tốt nhất là tuyệt vọng đi.



Lâm Tư Tư đó còn tốt hơn cô.

Nghĩ tới đây, Phó Dạng đưa tiền cho cô ta, đuổi đi: “Mau bảo cô ta đi đi, đừng tới nhà chúng ta dây dưa nữa, đề phòng để người ta thấy rồi chê cười.”

Nghe vậy, Phó Thiên Thiên ngơ ra: “Anh, anh nói gì vậy? Ai dây dưa?”

“Còn có thể là ai? Cô ta bỗng nhiên bán công việc cho em, không phải là muốn khiến nhà họ Phó chúng ta nợ cô ta một nhân tình, sau này dễ tìm cớ tới sao? Chiêu trò như vậy, anh gặp nhiều rồi, em nói với cô ta, sau này tốt nhất đừng tới dây dưa không rõ với anh nữa, nếu không anh sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu.”

Phó Thiên Thiên nghe xong phát ngôn tự tin của anh trai mình, đều bị “dầu mỡ” ngấy tận họng, tỏ vẻ ghét bỏ nhăn mũi: “Anh, anh nói gì vậy, người ta tới dây dưa với anh khi nào, Tư Niệm là về lấy sổ hộ khẩu, em sợ cô ta chạy mất nên mới kéo cô ta tới, chẳng trách lúc vừa tới, cô ta nói cô ta không tới đâu, để đề phòng anh sẽ nghĩ nhiều, không ngờ anh thật sự nghĩ nhiều rồi.”

Phó Thiên Thiên tỏ vẻ táo bón.

Phó Dạng đen mặt: “Em nói gì?”

“Em nói, người ta vốn không phải tới gặp anh, là em nhất quyết kéo cô ta tới, bảo cô ta vào nhà cô ta còn không chịu, nếu thật sự muốn gặp anh, không phải đã sớm đi lên với em rồi sao?”

Kỳ thực Phó Thiên Thiên cũng ôm chút hi vọng, dọc đường nghĩ nếu người gả tới là Lâm Tư Tư, cô ta chết cho rồi.

Lại nghĩ có lẽ Tư Niệm còn nhớ nhung tình cũ với anh trai nhà mình, bèn kéo cô tới, nói không chừng để cô gặp anh trai, nối lại tình xưa.

Ai biết người ta tỏ vẻ ghét bỏ từ chối nói mình trung trinh với chồng mới cưới, không gặp mặt người đàn ông khác, đề phòng xảy ra hiểu lầm không hay.

Phó Thiên Thiên cũng bị cô chấn kinh.

Nói xong, cô ta cầm tiền xoay người chạy xuống lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện