Phó Dạng bị tràn lời của em gái làm cho hơi buồn bực, lại cảm thấy khó mà tin được.
Sao có thể, Tư Niệm từ nhỏ đã theo phía sau mông của anh ta, trước đây không muốn rời khỏi nhà họ Tư cũng là vì muốn gả cho mình, sao có thể tiếp cận không có mục đích? Loại lời này cũng chỉ có thể gạt được đứa em gái đơn thuần, dù sao thì anh ta không hề tin.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Phó Dạng vẫn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, vén rèm cửa sổ ra nhìn xuống lầu.
Anh ta muốn xem thử Tư Niệm có phải thật sự vô tội giống như em gái nói không.
Thế nhưng ánh nhìn này khiến chân mày của Phó Dạng không nhịn được chau lại.
Dưới ánh nắng rực rỡ, thiếu nữ yêu kiều đứng trong vườn hoa, hoa hồng trong vườn hoa nở rất kiều diễm, nhưng ở trước mặt cô lại còn kém mấy phần.
Thời đại này, điều kiện của nhà nhà đều tốt lên, mọi người cũng thích sửa soạn.
Anh ta từng thấy không ít người phụ nữ có cá tính, xinh đẹp.
Nhưng không có một ai kiều diễm giống như cô, cô chỉ đơn thuần đứng ở đó, giống như tác phẩm nghệ thuật đi ra từ trong cuốn tranh của thế kỷ xưa, đặc biệt là dưới sự chiếu xạ của ánh nắng, trắng tới phát sáng.
Khiến cho hoa hồng xung quanh cũng trở thành tông nền, ảm đạm mất màu sắc.
Đáy mắt lộ ra dịu dàng, ung dung.
Không giống như lúc đối mặt anh ta trước kia, kiểu chim nhỏ nép người, xấu hổ làm màu.
Trước đây Tư Niệm vốn không thích trẻ con, mỗi khi có trẻ con, cô đều sẽ vô thức tránh xa, cảm thấy ồn ào.
Thế nhưng lúc này trong tay lại dịu dàng bồng một đứa trẻ, nụ cười trên mặt còn kiều diễm hơn hoa.
Phó Dạng có chút thất thần, thế nhưng một giây sau, tựa như cảm nhận được ánh mắt của anh, Tư Niệm bỗng ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Dạng ngớ ra, vô thức muốn thu hồi ánh mắt, sợ đối phương nhìn thấy mình nhìn cô sẽ nghĩ nhiều, hoặc dây dưa.
Thế nhưng khi anh ta muốn kéo rèm cửa sổ lại, lại nhìn thấy Tư Niệm đã thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì, biểu cảm vẫn bình thản, không có chút dao động, tựa hồ anh ta chỉ giống như là một người…không quan trọng.
Phó Dạng khựng người, có hơi không dám tin nhìn sang.
Tư Niệm đã cùng em gái xoay người rời đi.
Sao có thể, ngày trước nhìn thấy mình, cô kích động hơn ai hết, lập tức muốn quấn lấy, phiền không thể tả.
Vừa nãy nhìn thấy mình lại không có phản ứng?
Lẽ nào là mình vừa nãy đã hiểu lầm, cô căn bản không nhìn thấy?
Cũng đúng, chắc chắn là không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, cô sẽ không bình tĩnh như vậy.
Phó Dạng nghĩ như vậy, lại khinh thường nhếch môi, kéo cửa sổ lại.
**
Tư Niệm và Phó Thiên Thiên đến đài phát thanh làm thủ tục, bởi vì đều là người quen, cho nên làm thủ tục cũng nhanh.
Làm xong thủ tục, Tư Niệm cũng không còn quan hệ gì với đài phát thanh nữa.
Phó Thiên Thiên đưa tiền cho cô, Tư Niệm nhìn thời gian không còn sớm nữa, vội vàng rời khỏi đài phát thanh.
Cô hiếm khi tới thành phố một lần, có rất nhiều đồ muốn mua.
Nhưng ở đây năm giờ chiều là chuyến xe cuối cùng rồi.
Bây giờ đã ba giờ.
Tư Niệm tính tiền hiện có trên người mình, hai nghìn tệ của Phó Thiên Thiên, hơn sáu trăm tệ Chu Việt Thâm cho lúc trước, cộng thêm tiền ban đầu, tổng cộng là hơn hai nghìn bảy trăm.
Hai nghìn bảy trăm, ở thập niên 80, tương đương với hai vạn tệ trong tương lai, thậm chí nhiều hơn.
Dù sao thì tiền bây giờ khá đáng tiền.
Thực ra Tư Niệm rất may mắn vì tới thập niên 80, chứ không phải thập niên 60, thập niên 70, dù sao thì ở thập niên đó, đôi lúc có tiền cũng không mua được đồ ăn đồ mặc, hầu hết vẫn là các loại phiếu.
Mặc kệ là mua sắm cái gì cũng có giới hạn.
Thế nhưng thập niên 80 khắp nơi đều là vàng này thì khác.
Muốn mua gì thì mua đó, chỉ cần bạn có tiền.
Tuy dùng phiếu có thể sẽ rẻ hơn một chút, nhưng hạn chế quá nhiều.
Mọi người đều đã bắt đầu truy cầu chất lượng rồi.
Tư Niệm kéo Dao Dao vào trung tâm thương mại.
Lần đầu tiên Dao Dao tới nơi này, đôi mắt to xinh đẹp hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi.
Trong đồng tử tràn ngập hiếu kỳ đối với thế giới này.
Đầu tiên, Tư Niệm đưa đứa bé đến khu trẻ con, định mua ít quần áo cho đứa nhỏ.
Sao có thể, Tư Niệm từ nhỏ đã theo phía sau mông của anh ta, trước đây không muốn rời khỏi nhà họ Tư cũng là vì muốn gả cho mình, sao có thể tiếp cận không có mục đích? Loại lời này cũng chỉ có thể gạt được đứa em gái đơn thuần, dù sao thì anh ta không hề tin.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Phó Dạng vẫn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, vén rèm cửa sổ ra nhìn xuống lầu.
Anh ta muốn xem thử Tư Niệm có phải thật sự vô tội giống như em gái nói không.
Thế nhưng ánh nhìn này khiến chân mày của Phó Dạng không nhịn được chau lại.
Dưới ánh nắng rực rỡ, thiếu nữ yêu kiều đứng trong vườn hoa, hoa hồng trong vườn hoa nở rất kiều diễm, nhưng ở trước mặt cô lại còn kém mấy phần.
Thời đại này, điều kiện của nhà nhà đều tốt lên, mọi người cũng thích sửa soạn.
Anh ta từng thấy không ít người phụ nữ có cá tính, xinh đẹp.
Nhưng không có một ai kiều diễm giống như cô, cô chỉ đơn thuần đứng ở đó, giống như tác phẩm nghệ thuật đi ra từ trong cuốn tranh của thế kỷ xưa, đặc biệt là dưới sự chiếu xạ của ánh nắng, trắng tới phát sáng.
Khiến cho hoa hồng xung quanh cũng trở thành tông nền, ảm đạm mất màu sắc.
Đáy mắt lộ ra dịu dàng, ung dung.
Không giống như lúc đối mặt anh ta trước kia, kiểu chim nhỏ nép người, xấu hổ làm màu.
Trước đây Tư Niệm vốn không thích trẻ con, mỗi khi có trẻ con, cô đều sẽ vô thức tránh xa, cảm thấy ồn ào.
Thế nhưng lúc này trong tay lại dịu dàng bồng một đứa trẻ, nụ cười trên mặt còn kiều diễm hơn hoa.
Phó Dạng có chút thất thần, thế nhưng một giây sau, tựa như cảm nhận được ánh mắt của anh, Tư Niệm bỗng ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Dạng ngớ ra, vô thức muốn thu hồi ánh mắt, sợ đối phương nhìn thấy mình nhìn cô sẽ nghĩ nhiều, hoặc dây dưa.
Thế nhưng khi anh ta muốn kéo rèm cửa sổ lại, lại nhìn thấy Tư Niệm đã thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì, biểu cảm vẫn bình thản, không có chút dao động, tựa hồ anh ta chỉ giống như là một người…không quan trọng.
Phó Dạng khựng người, có hơi không dám tin nhìn sang.
Tư Niệm đã cùng em gái xoay người rời đi.
Sao có thể, ngày trước nhìn thấy mình, cô kích động hơn ai hết, lập tức muốn quấn lấy, phiền không thể tả.
Vừa nãy nhìn thấy mình lại không có phản ứng?
Lẽ nào là mình vừa nãy đã hiểu lầm, cô căn bản không nhìn thấy?
Cũng đúng, chắc chắn là không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, cô sẽ không bình tĩnh như vậy.
Phó Dạng nghĩ như vậy, lại khinh thường nhếch môi, kéo cửa sổ lại.
**
Tư Niệm và Phó Thiên Thiên đến đài phát thanh làm thủ tục, bởi vì đều là người quen, cho nên làm thủ tục cũng nhanh.
Làm xong thủ tục, Tư Niệm cũng không còn quan hệ gì với đài phát thanh nữa.
Phó Thiên Thiên đưa tiền cho cô, Tư Niệm nhìn thời gian không còn sớm nữa, vội vàng rời khỏi đài phát thanh.
Cô hiếm khi tới thành phố một lần, có rất nhiều đồ muốn mua.
Nhưng ở đây năm giờ chiều là chuyến xe cuối cùng rồi.
Bây giờ đã ba giờ.
Tư Niệm tính tiền hiện có trên người mình, hai nghìn tệ của Phó Thiên Thiên, hơn sáu trăm tệ Chu Việt Thâm cho lúc trước, cộng thêm tiền ban đầu, tổng cộng là hơn hai nghìn bảy trăm.
Hai nghìn bảy trăm, ở thập niên 80, tương đương với hai vạn tệ trong tương lai, thậm chí nhiều hơn.
Dù sao thì tiền bây giờ khá đáng tiền.
Thực ra Tư Niệm rất may mắn vì tới thập niên 80, chứ không phải thập niên 60, thập niên 70, dù sao thì ở thập niên đó, đôi lúc có tiền cũng không mua được đồ ăn đồ mặc, hầu hết vẫn là các loại phiếu.
Mặc kệ là mua sắm cái gì cũng có giới hạn.
Thế nhưng thập niên 80 khắp nơi đều là vàng này thì khác.
Muốn mua gì thì mua đó, chỉ cần bạn có tiền.
Tuy dùng phiếu có thể sẽ rẻ hơn một chút, nhưng hạn chế quá nhiều.
Mọi người đều đã bắt đầu truy cầu chất lượng rồi.
Tư Niệm kéo Dao Dao vào trung tâm thương mại.
Lần đầu tiên Dao Dao tới nơi này, đôi mắt to xinh đẹp hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi.
Trong đồng tử tràn ngập hiếu kỳ đối với thế giới này.
Đầu tiên, Tư Niệm đưa đứa bé đến khu trẻ con, định mua ít quần áo cho đứa nhỏ.
Danh sách chương