Khương Tuệ Ninh trầm tư một lúc, nhớ lại một chút nội dung trong tiểu thuyết, chính là cái tên này.

Sau đó Quý Thần Nham ra mặt bảo vệ cha của nguyên chủ, để ông ấy thoát khỏi cảnh lao ngục, cũng sợ cô chịu liên lụy sẽ bị sắp xếp xuống nông thôn nên chỉ có thể gả xa tới đây.

Cô nhớ rõ trong truyện sau khi cha thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm thì không thể về trường được nữa, mỗi ngày ngoài ở nhà thì là đi nhận cải tạo.

Dưới tình hình đó mà mẹ vẫn còn có thể cho cô hai trăm nguyên, đã tính là thương con gái lắm rồi.

Khương Tuệ Ninh hiếm khi thở dài, cô sẽ không trả số tiền này về để tránh để lộ thân phận.

Cô gom số tiền này lại để cùng một chỗ với số tiền ban nãy.

Lại xếp đống mỹ phẩm dưỡng da trong bọc vừa rồi lên bàn trang điểm, chuẩn bị lấy hết tiền giấy nhét vào ngăn nhỏ trong bọc, cô quyết định sau này nó sẽ là quỹ riêng của cô.

Chỉ là lúc nhét tiền thì cô phát hiện trong ngăn nhỏ còn có thứ gì đó, cô dùng ngón tay lấy ra xem thử, cảm giác như tiền vậy, nhưng lấy ra mới phát hiện đó là giấy viết thư.

Làm mừng hụt một lúc.

Thời buổi này chỉ có thể dùng thư để liên lạc, có thư cũng không có gì lạ.



Sau khi mở ra mới biết được lá thư này cũng không thể gọi là thư, chắc là mẹ viết cho cô trước khi gả, có lẽ là lén nhét vào bọc, còn vì sao không đưa trực tiếp thì cô nghĩ có lẽ là do nguyên thân không muốn gả, hoặc ít nhất là không muốn gả cho người đàn ông đã có con lớn, bằng không đã không nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài rồi.

Quả nhiên câu đầu tiên trong khúc dạo đầu là mẹ nói xin lỗi cô, nói đây là chuyện bất đắc dĩ mới làm, hi vọng cô có thể hiểu cho.

Sau đó là mấy lời dặn dò an ủi, nhắc tới chuyện tiền, bảo cô đi mua mấy thứ mà mình thích đi, nếu không đủ tiền thì cứ viết thư nói cho bà ấy hoặc là đi thẳng tới tìm cậu mợ.

Nhắc tới cậu mợ, Khương Tuệ Ninh thu hoạch được một tin rất quan trọng.

Hóa ra mợ của nguyên thân là bác sĩ ở bệnh viện Đông Thành, cậu là công nhân viên chức ở xưởng sắt thép Đông Thành.

Mà bây giờ cô gả tới Đông Thành rồi, tất nhiên là phải đi thăm hỏi cậu mợ một lần.

Trong tuyện không viết quan hệ giữa cô với cậu mợ thế nào, có điều từ những lời dặn dò của mẹ trong thư thì chắc là quan hệ cũng không tệ lắm.

Cô còn đang suy nghĩ nên tìm cớ gì để ông chồng của hời này đi kiểm tra sức khỏe đây, không phải bây giờ đã có cơ hội rồi sao? Có mợ ở bệnh viện, tùy tiện tìm cái cớ, đúng là không thể dễ hơn được nữa.

Còn cụ thể nên làm thế nào thì phải chờ gặp mợ xong rồi quyết định, không cần cố gắng tìm cơ hội, Khương Tuệ Ninh cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện