Không chỉ nói Từ Trường Thắng, còn nói cả bà Từ”
"Còn em dâu nữa, em là trưởng bối trong nhà, nhìn con bé chịu đòn cũng không khuyên nhủ một câu? Trường Tuệ do em sinh, là con gái em, con gái Trường Tuệ không phải là cháu gái ngoại của em à. Em cứ đứng nhìn Trường Thắng nhà em đánh chết người sao?"
Mặt ông lớn đen lại, lời này cũng nghẹn trong lòng đã lâu, nhân dịp lần này nói ra luôn.
Bà Từ ngồi phịch xuống đất ôm mặt khóc, Lưu Quế Bình nhìn người đứng đầy trong sân nhà mình, chỉ cảm thấy mặt mũi cái nhà này đều bị vứt đi hết.
Mặt bà nóng bừng vừa tức giận vừa khó chịu, còn không biết sau ngày hôm nay người ngoài sẽ bàn tán về nhà bọn họ như nào nữa, toàn bộ danh tiếng bị hủy mất rồi.
Chị ta che mặt vỗ đùi gào khóc:
"Ôi chao, tôi sống không nổi nữa, không còn mặt mũi nào nữa, từng người một đều chê cười nhà tôi. Ai ngờ nhà tôi có miệng cũng không thể cãi, nào có nhà ai khổ như nhà tôi cơ chứ.”
“Chị chồng lấy hết tiền trong nhà bỏ chạy, để lại một đứa con, nhiều năm như vậy không có một chút tin tức, con mình còn muốn chúng tôi nuôi giúp... Đúng là khác máu tanh lòng, đối xử không tốt một chút đã bị người khác mắng ngược đãi.”
“Mấy người có lòng tốt vậy mấy người nhận nó về mà nuôi. Tất cả chỉ biết nói mồm, ăn uống mặc dùng, không cần tiền à. Đồ vô lương tâm, thứ vong ân bội nghĩa, đánh nó một lần thì nó ghi hận một lần, sao không nghĩ xem ai là người nuôi nó lớn như vậy hả, con sói mắt trắng này, lòng dạ thối nát..."
Bà đồng Mã nhìn cảnh hò hét ầm ĩ trong sân, ban đầu vốn định dặn dò đôi câu, kết quả cậu ruột cầm cào gỗ muốn động thủ, nhìn thái độ đó sợ là muốn đánh chết người mới hả lòng, mợ ruột chẳng những không ngăn cản còn muốn trả đũa.
Bà ta âm thầm lắc đầu, tranh thủ lúc không ai chú ý, tự mình đi trước.
Bà Từ khóc lóc, lẩm bẩm trong miệng:
"Tạo cái nghiệt gì đây, đời này chưa được một ngày thư thái..."
Tính tính Từ Trường Thắng vốn không tốt, thấy Chu Tử Thanh chạy mất tăm, hai người đàn bà trong nhà thì ngồi đấy khóc lóc ỉ ôi, anh ta vô cùng buồn bực.
Anh ta ném cào gỗ trên tay xuống đất, hướng về phía Chu Tử Thanh chạy hét lớn:
"Mày có gan thì cứ chạy tiếp đi, đừng về nữa."
Anh ta hét xong thì đẩy mấy người đang giữ anh ta ra, nhíu mày, thô lỗ đuổi người:
"Đi, đi, đi, đi hết đi, có cái gì hay mà xem? Toàn xen vào chuyện không đâu."
"Còn em dâu nữa, em là trưởng bối trong nhà, nhìn con bé chịu đòn cũng không khuyên nhủ một câu? Trường Tuệ do em sinh, là con gái em, con gái Trường Tuệ không phải là cháu gái ngoại của em à. Em cứ đứng nhìn Trường Thắng nhà em đánh chết người sao?"
Mặt ông lớn đen lại, lời này cũng nghẹn trong lòng đã lâu, nhân dịp lần này nói ra luôn.
Bà Từ ngồi phịch xuống đất ôm mặt khóc, Lưu Quế Bình nhìn người đứng đầy trong sân nhà mình, chỉ cảm thấy mặt mũi cái nhà này đều bị vứt đi hết.
Mặt bà nóng bừng vừa tức giận vừa khó chịu, còn không biết sau ngày hôm nay người ngoài sẽ bàn tán về nhà bọn họ như nào nữa, toàn bộ danh tiếng bị hủy mất rồi.
Chị ta che mặt vỗ đùi gào khóc:
"Ôi chao, tôi sống không nổi nữa, không còn mặt mũi nào nữa, từng người một đều chê cười nhà tôi. Ai ngờ nhà tôi có miệng cũng không thể cãi, nào có nhà ai khổ như nhà tôi cơ chứ.”
“Chị chồng lấy hết tiền trong nhà bỏ chạy, để lại một đứa con, nhiều năm như vậy không có một chút tin tức, con mình còn muốn chúng tôi nuôi giúp... Đúng là khác máu tanh lòng, đối xử không tốt một chút đã bị người khác mắng ngược đãi.”
“Mấy người có lòng tốt vậy mấy người nhận nó về mà nuôi. Tất cả chỉ biết nói mồm, ăn uống mặc dùng, không cần tiền à. Đồ vô lương tâm, thứ vong ân bội nghĩa, đánh nó một lần thì nó ghi hận một lần, sao không nghĩ xem ai là người nuôi nó lớn như vậy hả, con sói mắt trắng này, lòng dạ thối nát..."
Bà đồng Mã nhìn cảnh hò hét ầm ĩ trong sân, ban đầu vốn định dặn dò đôi câu, kết quả cậu ruột cầm cào gỗ muốn động thủ, nhìn thái độ đó sợ là muốn đánh chết người mới hả lòng, mợ ruột chẳng những không ngăn cản còn muốn trả đũa.
Bà ta âm thầm lắc đầu, tranh thủ lúc không ai chú ý, tự mình đi trước.
Bà Từ khóc lóc, lẩm bẩm trong miệng:
"Tạo cái nghiệt gì đây, đời này chưa được một ngày thư thái..."
Tính tính Từ Trường Thắng vốn không tốt, thấy Chu Tử Thanh chạy mất tăm, hai người đàn bà trong nhà thì ngồi đấy khóc lóc ỉ ôi, anh ta vô cùng buồn bực.
Anh ta ném cào gỗ trên tay xuống đất, hướng về phía Chu Tử Thanh chạy hét lớn:
"Mày có gan thì cứ chạy tiếp đi, đừng về nữa."
Anh ta hét xong thì đẩy mấy người đang giữ anh ta ra, nhíu mày, thô lỗ đuổi người:
"Đi, đi, đi, đi hết đi, có cái gì hay mà xem? Toàn xen vào chuyện không đâu."
Danh sách chương