Từ Trường Thắng đóng cổng chính, đen mặt hét về phía vợ mình:
"Khóc cái gì mà khóc, có người chết à, khi nào đồ súc sinh đấy chết, tha hồ mà khóc, con sói mắt trắng vô ơn đấy, bao giờ về tao cắt đứt chân nó. Có thời gian ngồi đó khóc tang, còn không nhanh đứng dậy đi nấu cơm, buổi chiều không phải ra đồng làm việc hả?"
Vốn Lưu Quế Bình còn đang khóc đến mất cả giọng, vừa bị chồng quát, lập tức bật dậy, vỗ vỗ mông quần, còn không quên trừng mắt cãi lại:
"Quát tháo cái gì, ăn ít một miếng thì anh chết đói được à."
Từ Trường Thắng mắng một câu "đàn bà thối", tự mình về phòng nghỉ ngơi.
Lưu Quế Bình thấy thế lập tức nói với bà Từ đang ngồi trên đất:
"Mẹ, mẹ đi nấu cơm đi, con bẻ ngô cả buổi sang, cái lưng muốn gãy ra rồi."
Nói xong, chị ta vặn vẹo thắt lưng rồi đi vào phòng.
Lá bùa màu vàng trong tay bà Từ bị nước mắt thấm ướt, trong người như nhét đầy hoàng liên, ngay cả hơi thở cũng thấy đắng chát, đến nước mắt chảy xuống cũng đều là nước hoàng liên, trong miệng, trong lòng toàn vị đắng ngắt, ngoại trừ vị đắng, bà không nếm ra được mùi vị gì khác.
Bà run rẩy đứng lên đi vào phòng bếp nấu cơm, nghĩ tới Chu Tử Thanh, nhưng không dám đi tìm cô bé, hai vợ chồng ở phòng đông nổi nóng, bà đưa con bé về, chắc chắn nó lại bị ăn đánh.
Bên kia, Chu Tử Thanh đi thẳng hướng đông, dọc đường liên tục kêu lớn, chạy vào nhà trưởng thôn Lý.
Không phải Chu Tử Thanh sợ, ở thế giới trước kia, cô cũng chưa từng bị đe dọa qua, chưa từng sợ bất luận kẻ nào! Nhưng dáng người Từ Trường Thắng cao một mét tám, lưng rộng eo to, nếu anh ta thật sự muốn ra tay, chỉ với hai cánh tay hai cái chân nhỏ tí này của cô, chưa tránh được hai lần, đã phải nằm úp sấp rồi.
Trời tháng chín, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, trước cửa nhà nào cũng chất đầy ngô, đậu nành. Mùa hè năm nay mưa ít, chính là năm được mùa, nhìn ngô chất đầy cửa, từng hạt tròn mẩy mượt mà.
Được mùa có nghĩa là kiếm ra tiền, có tiền, cuộc sống trôi qua sẽ thoải mái.
Chu Tử Thanh căn bản không tin lí do thoái thác trong nhà nghèo, không có tiền cho cô đi học.
Giờ ăn trưa, trưởng thôn thôn họ Từ, Từ Trường Dân, mặt gầy dài, hơn bốn mươi tuổi.
Tính ra, cũng coi như là con trai của anh họ ông ngoại Chu Tử Thanh, cũng là anh em trong họ với Từ Trường Thắng.
Lúc này cả nhà ngồi quanh một cái bàn đặt trong sân, già trẻ lớn bé trong nhà đang dùng bữa. Chu Tử Thanh la khóc chạy vào.
"Khóc cái gì mà khóc, có người chết à, khi nào đồ súc sinh đấy chết, tha hồ mà khóc, con sói mắt trắng vô ơn đấy, bao giờ về tao cắt đứt chân nó. Có thời gian ngồi đó khóc tang, còn không nhanh đứng dậy đi nấu cơm, buổi chiều không phải ra đồng làm việc hả?"
Vốn Lưu Quế Bình còn đang khóc đến mất cả giọng, vừa bị chồng quát, lập tức bật dậy, vỗ vỗ mông quần, còn không quên trừng mắt cãi lại:
"Quát tháo cái gì, ăn ít một miếng thì anh chết đói được à."
Từ Trường Thắng mắng một câu "đàn bà thối", tự mình về phòng nghỉ ngơi.
Lưu Quế Bình thấy thế lập tức nói với bà Từ đang ngồi trên đất:
"Mẹ, mẹ đi nấu cơm đi, con bẻ ngô cả buổi sang, cái lưng muốn gãy ra rồi."
Nói xong, chị ta vặn vẹo thắt lưng rồi đi vào phòng.
Lá bùa màu vàng trong tay bà Từ bị nước mắt thấm ướt, trong người như nhét đầy hoàng liên, ngay cả hơi thở cũng thấy đắng chát, đến nước mắt chảy xuống cũng đều là nước hoàng liên, trong miệng, trong lòng toàn vị đắng ngắt, ngoại trừ vị đắng, bà không nếm ra được mùi vị gì khác.
Bà run rẩy đứng lên đi vào phòng bếp nấu cơm, nghĩ tới Chu Tử Thanh, nhưng không dám đi tìm cô bé, hai vợ chồng ở phòng đông nổi nóng, bà đưa con bé về, chắc chắn nó lại bị ăn đánh.
Bên kia, Chu Tử Thanh đi thẳng hướng đông, dọc đường liên tục kêu lớn, chạy vào nhà trưởng thôn Lý.
Không phải Chu Tử Thanh sợ, ở thế giới trước kia, cô cũng chưa từng bị đe dọa qua, chưa từng sợ bất luận kẻ nào! Nhưng dáng người Từ Trường Thắng cao một mét tám, lưng rộng eo to, nếu anh ta thật sự muốn ra tay, chỉ với hai cánh tay hai cái chân nhỏ tí này của cô, chưa tránh được hai lần, đã phải nằm úp sấp rồi.
Trời tháng chín, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, trước cửa nhà nào cũng chất đầy ngô, đậu nành. Mùa hè năm nay mưa ít, chính là năm được mùa, nhìn ngô chất đầy cửa, từng hạt tròn mẩy mượt mà.
Được mùa có nghĩa là kiếm ra tiền, có tiền, cuộc sống trôi qua sẽ thoải mái.
Chu Tử Thanh căn bản không tin lí do thoái thác trong nhà nghèo, không có tiền cho cô đi học.
Giờ ăn trưa, trưởng thôn thôn họ Từ, Từ Trường Dân, mặt gầy dài, hơn bốn mươi tuổi.
Tính ra, cũng coi như là con trai của anh họ ông ngoại Chu Tử Thanh, cũng là anh em trong họ với Từ Trường Thắng.
Lúc này cả nhà ngồi quanh một cái bàn đặt trong sân, già trẻ lớn bé trong nhà đang dùng bữa. Chu Tử Thanh la khóc chạy vào.
Danh sách chương