"Ôi cha, không phải không chịu được nữa à, sao còn biết quay về thế này."

Lưu Quế Bình nhìn bà Từ đi đến dưới cây dương, nhặt nhạnh từng món đồ mang về, buồn bực không ngừng bốc lên trong lòng chị ta.

Từ Trường Thắng có thể đánh chết người lại không ở đây, Chu Tử Thanh căn bản không sợ Lưu Quế Bình, cô cũng chẳng cần giả vờ làm chim cút nữa, cười lạnh nhìn Lưu Quế Bình, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lại vô cùng châm chọc.

"Nay nhờ trời cháu mới biết một chuyện, hóa ra phòng này vốn thuộc về nhà cháu, là cha cháu dùng tiền xây lên. Giờ mợ đuổi cháu đi, là muốn chiếm phòng ở của nhà cháu sao?"

Từ lúc Chu Tử Thanh tỉnh lại hoàn toàn không biết chuyện này, từ trước đến nay nguyên thân cùng bà Từ ở phòng giữa, một nhà Từ Trường Thắng ở phòng phía đông. Nói qua nói lại, nhà này là của cô.

Lưu Quế Bình kinh ngạc há hốc mồm, vội vã cãi lại: "Mày nghe ai bịa đặt lung tung hả? Phòng này của nhà tao, là họ Từ."

"Bác trưởng thôn đã nói thì không thể sai được, người lớn tuổi trong thôn đều biết chuyện này sau này mợ đừng có mở miệng ra là nói của nhà họ Từ thế này của nhà họ Từ thế kia nữa, trên giấy chứng minh nền đất này viết tên cha cháu, phòng này chính là của nhà cháu.”

“Mấy người mới là người sống ở phòng nhà họ Chu cháu, người cần đi cũng không phải là cháu."



May mà có chị dâu cả nhà phía tây tốt bụng phổ cập cho cô, nên Chu Tử Thanh cũng biết không ít chuyện.

"Mẹ, mẹ có nghe thấy không, đồ súc sinh này nói phòng ở là của nhà nó? Chẳng ai cần nó thì lấy đâu ra nhà, ăn mặc dùng đều là con cho nó. Thật đúng là không sợ người khác chê cười."

Lưu Quế Bình chột dạ, nhìn bà Từ chẳng nói chằng rằng, cuống quít tìm người làm chứng cho chị ta.

"Thanh Thanh, nhà này..." Các nếp nhăn trên gương mặt bà Từ co rúm lại, ánh mắt nhìn Chu Tử Thanh có ý cầu xin.

Chu Tử Thanh biết Từ Trường Thắng hung ác độc địa, nào ai muốn ở cùng một chỗ với anh ta, đến cả mẹ ruột cũng dám ra tay đẩy ngã, cô chỉ là cháu gái ngoại thì tính là cái gì.

"Phòng ở này của nhà cháu, nó họ Chu, cha cháu không ở, cũng không thể đổi trắng thay đen như thế được. Còn có, không riêng chuyện nhà cửa, cả chuyện đồng ruộng nữa.”

“Mẹ cháu là chị cả trong nhà, cũng không có gả ra bên ngoài, theo hộ khẩu của mẹ cháu, mẹ cháu được chia bốn sào ruộng, giờ đang mùa vụ thu hoạch, thuận tiện chia luôn ra đi.”

“Nhà ở của cháu, phần ruộng của cháu, nhưng ngay cả trường trung học cũng không cho cháu đi, ngày nào cũng luôn miệng đuổi cháu đi, giờ cháu mới hiểu được, mợ chính là ước gì cháu đừng có quay về. Về sau có thế nào cháu cũng không đi, nếu phải đi cũng là một nhà mấy người đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện