Đời trước hộ khẩu của Chu Tử Thanh ở thành phố, nên hoàn toàn không biết chuyện chia ruộng trong nhà ở nông thôn.

Từ Trường Dân tìm một ông lão tên Lý Trạch Tự ở trong thôn, đến phòng công tác trong thôn nói chuyện.

Từ Trường Dân đơn giản tóm tắt lại nói:

"Trường Thắng, người trong thôn cũng không thể mặc kệ tình huống nhà cậu như thế được, thói quen động tay động chân của cậu không đổi được, nên trong thôn phải nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Chu Tử Thanh không phải họ Từ, nhưng vẫn là đứa nhỏ lớn lên trong thôn họ Từ. Nên ngay cả việc cho con bé đến trường cậu cũng không đồng ý, nói không có tiền? Sợ rằng trong thôn chẳng mấy người tin lời này. Mấy sào ruộng nhà cậu thu hoạch được nhiều hay ít, tất cả mọi người đều tự tính được.”

“Lời này nói ra không dễ nghe, nhưng phòng cậu đang ở bây giờ, trên giấy chứng minh đất viết tên anh rể Chu Minh Tùng của cậu. Trước đây cũng do anh ấy bỏ tiền xây nhà.”

“Còn về đất đai, nếu nhà cậu thật sự muốn ra riêng thì ngay cả một sào ruộng nhà cậu cũng chẳng được nhận. Cậu không hề chiếm lý cậu có hiểu không?”

“Cậu họ Từ, nhưng trong thôn cũng không thể vì cùng họ mà mặc kệ, nhìn nhà cậu bắt nạt một đứa trẻ mười tuổi được. Lời tôi nói, cậu suy nghĩ lại xem.”



“Con bé cần được đến trường, sau này đừng đánh đừng mắng nó nữa, nếu thật sự trong tay không có tiền, trong thôn có thể cho cậu mượn trước. Chuyện trước đó, quay người là thành chuyện quá khứ, sau này cũng không thể đánh con bé, nếu như trên đùi con bé lại xuất hiện những vết bầm xanh tím, tôi là người đầu tiên trừng trị cậu."

Những người còn lại, mỗi người một câu khuyên nhủ, nói chung là để chuyện này truyền đi không hay.

Từ Trường Thắng cau mày, mặt đen sì không nói một câu. Người khác vẫn đang nói, anh ta tự mình đẩy cửa bỏ đi, khiến đám người trong phòng tức giận muốn chết.

Hơn nữa sau khi Từ Trường Thắng trở về, không biết nói gì với Lưu Quế Bình trong phòng phía đông, hai người ở trong phòng cãi nhau ầm ĩ đến mức muốn tung nóc nhà, không bao lâu đã nghe thấy tiếng đánh nhau.

Bà Từ giữ chặt tay Chu Tử Thanh trốn trong phòng không đi ra.

"... Tôi chết đi cho rồi, tôi với anh thật mất mặt xấu hổ, tôi sống còn ý nghĩa gì, lớn bằng này tuổi còn bị người ta đuổi đi, tôi chẳng còn mặt mũi nào để sống nữa..."

Tiếng Lưu Quế Bình chợt bùng nổ vừa khóc vừa gào thét, như một cây pháo đốt trong sân, nổ tung, bay thẳng lên bầu trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện